Sau khi được cho phép Thái y bước vào để kiểm tra cho Lạc Dụng một lần nữa.
Cả 3 cô gái cùng rời khỏi đó, thấy Cố Nhược Nhiên cứ lo lắng Tôn Từ Y liền chấn an:
"Công chúa, Lạc Lạc sẽ không sao đâu.
Người đừng lo nữa"
"Ta không lo lắng cho Tiểu Lạc mà lo cho cô.
Khi ta đổi y phục với cô tên thích khách đã bị nhầm lẫn mà thích sát sai người.
Rốt cuộc cô đã đắc tội với ai vậy?"
Tôn Từ Y lập tức quỳ xuống, cô thật lòng thấy mình có lỗi:
"Mong công chúa tha tội, vì hành động của ta nên mới khiến công chúa gặp nguy hiểm"
"Ta không trách cô, ý kiến đổi y phục cũng là từ ta mà.
Ta là đang lo lắng cho cô thật đấy." Cố Nhược Nhiên nghiêm túc:"Lại không nhìn ra Trương tiểu thư là một người có y thuật cao minh" Cố Nhược Nhiên đỡ Tôn Từ Y đứng dậy
"Công chúa quá khen" Trương Thuần Ninh chí người
"Nếu lúc nãy không phải cô, ta cũng không nỡ rút mũi tên kia ra"
Tôn Từ Y kéo lấy tay Trương Thuần Ninh rời đi nhanh chóng:
"Công chúa về trước, ta có chuyện cần nói với Thuần Nhi tỷ"
Trương Thuần Ninh vô cùng hiếu kì, rốt cuộc có chuyện gì mà Tôn Từ Y lại vội vàng kéo mình đi như thế.
Đến một chỗ vắng người qua lại, cô hất mạnh tay Trương Thuần Ninh khiến nàng suýt nữa bị ngã:
"Trương Thuần Ninh, rốt cuộc cô là ai?" Nét mặt cô nghiêm nghị
"Ta là ai lẽ nào cô không nhìn ra hay sao? Ta lại không ngờ kiếp này Tôn Từ Y lại là một người thông minh" Nàng mỉm cười
"Kiếp này?" Cô nhỏ giọng:"Lẽ nào...cô thật sự là..."
"Ta chính là Cố Nhược Nhiên.
Sau khi bị bóng đen nuốt chửng, ta đã đến được đây, ta phải rời xa A Hiểu của ta"
Tôn Từ Y như bị sét đánh ngang tai, cô đã phải bám chặt lấy cái cây để ngăn cho mình không bị ngã xuống.
Trương Thuần Ninh uất ức:
"Ngày xảy ra hỗn kiếp, ta cùng A Hiểu bị kéo vào bóng đen.
Khi tỉnh lại ta đã không thấy A Hiểu, lại biến thành một đứa bé 7 tuổi, được Trương Thừa tướng nhặt về nhận làm nghĩa nữ, còn A Hiểu của ta...chàng không nhận ra ta nữa"
"Vậy là cô biết hết tất cả mọi chuyện sẽ diễn ra"
"Đúng, ta không ngờ Tôn Từ Y ở đây lại như biến thành một người khác, thuận lợi ở bên cạnh A Hiểu còn đẩy Tiểu Lạc đến với Cố Nhược Nhiên ở đây.
Ta biết cô cũng không phải là Tôn Từ Y thật."
Tôn Từ Y cảm thấy hô hấp khó khăn, không ngờ lại có một chuyện thế này xảy ra.
"Ta liền quyết định sẽ làm một người bình thường, không muốn dính líu đến bóng đen"
"Nếu cô làm như vậy cả thiên hạ này sẽ bị bóng đen nuốt trọn, chỉ có cô và Trương Từ Hiểu mới có thể tiêu diệt bóng đen vĩnh viễn.
Mục tiêu của cô không phải là Lạc Dụng, mà là Trương Từ Hiểu" Cô kích động nắm chặt bả vai Trương Thuần Ninh
Trương Thuần Ninh mỉm cười tự tin, nàng gạt tay cô xuống rồi một mình quay về:
"Ta muốn làm Thành vương phi, chết cũng được.
Tại sao ta phải lo chứ? Cái cô gọi là nghịch thiên cải mệnh chỉ khiến mọi việc thê thảm hơn thôi"
Tôn Từ Y chết lặng tại chỗ, đến cả Cố Nhược Nhiên này cũng không có ý định gì với Trương Từ Hiểu.
Cả ngày hôm đó, trong khi bên ngoài đang vô cùng nhộn nhịp thì Tôn Từ Y lại cứ ru rú trong lều của mình.
Nằm trên giường, tâm trạng cô đang rất hỗn loạn.
Trương Thừa tướng nghe tin con dâu không khỏe liền vội vã chạy đến:
"Từ Y, con làm sao thế? Ta gọi đại phu cho con" Ông ân cần
Tôn Từ Y chỉ cười nhẹ lắc đầu:
"Cha không cần lo lắng, con không sao cả."
"Lại có gì khiến con áp lực đúng không? Con cứ việc nói ra ta giải quyết giúp con"
Cô vẫn lắc đầu, trong lòng lúc này rất khó chịu.
Cho dù Trương Thừa tướng có là người quyền cao chức trọng cũng không giúp được cô.
Tối hôm đó, bãi săn bị bao phủ bởi màn đêm nhưng bập bùng ánh lửa, các quân sĩ luôn đi lại kiểm tra.
Vì Tôn Từ Y không dự tiệc nên Trương Từ Hiểu cũng không muốn đi mà lại lấy cớ phải tuần tra.
Trương Từ Hiểu nhìn bầu trời đầy sao, tuy chúng không sáng lắm.
"Không ngờ ở đây lại có thể thấy sao đêm.
Không biết Tôn Từ Y nàng ấy có thích ngắm sao không?" Chàng tự hỏi
Chàng vừa nghĩ đến phu nhân đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, dưới đất hầu hết đều là sỏi đá nên rất dễ nghe tiếng động đặc biệt đối với người nhạy bén như Trương Từ Hiểu.
Đoán là Tôn Từ Y, chàng khẽ mỉm cười xuýt xoa hai tay, giả vờ lạnh lẽo.
"Trương Từ Hiểu, trời lạnh rồi mà chàng vẫn có thể chăm chỉ sao?" Tôn Từ Y mặc áo choàng lông vội bước lại gần, chàng đã đoán đúng
"Đúng là có hơi lạnh, nàng ra đây làm gì?"
Sau câu hỏi của Trương Từ Hiểu, Tôn Từ Y đem áo choàng khoác cho phu quân, cô tự mình thắt dây:
"Giờ đã là đêm rồi, sẽ lạnh hơn.
Đừng mặc áo giáp nữa"
"Nàng quên mất phu quân của nàng là Tướng quân sao? Đến cả chủ soái không theo quân quy thì làm sao có thể chỉ huy được binh sĩ?"
"Quân quy của chàng thật rắc rối, nhiều quy tắc gò bó người khác, chắc chàng thấy khó chịu lắm" Cô vuốt tóc đoán mò
Trương Từ Hiểu ôn nhu lắc đầu:
"Cũng không hẳn, ta thấy thỏa đáng lắm."
Cô cười trừ, đột nhiên lại quên mất phu quân mình có hứng thú với mấy việc trong doanh trại, dù sao người ta cũng là Đại Tướng quân.
Chỉ riêng việc này đã khiến cô cách xa với đối phương rất nhiều rồi.
Rồi chàng nhìn lên trời:
"Nàng có thấy gì không?"
Cô ngước nhìn theo hướng phu quân đang nhìn, trên trời lại có rất nhiều ngôi sao sáng.
"À, đó là Bắc Đẩu Thất Tinh." Cô thốt lên
Trương Từ Hiểu nhìn lên:
"Là ngôi sao nào?"
Cô nhiệt tình giơ tay chỉ trỏ, mong đối phương có thể nhìn ra dù cô biết Trương Từ Hiểu đã quen thuộc với những ngôi sao trên trời nên mới làm được trâm tinh tú:
"Chàng xem, song song trên dưới ngôi sao đó, là hai ngôi sao khác.
Thất Tinh Bắc Đẩu là một mảng sao gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng.
Mảng các ngôi sao này tạo nên hình ảnh giống cái đấu hay cái gàu sòng.
Có đúng không?"
Chàng gật đầu hài lòng, tưởng rằng cô không biết nhưng hóa ra đã sớm tìm hiểu.
"Ai nói với nàng thế?"
"Là Mạnh vương điện hạ.
Hôm vẽ trâm ta có hỏi qua ngài ấy, nhưng cuối cùng vẫn là phải nhờ tay chàng"
Nhắc đến Mạnh vương là chàng lại không vui, sợ rằng phu nhân tiếp xúc nhiều với nam nhân khác sẽ nảy sinh tình cảm nam nữ, không thích mình nữa.
"Nàng ăn tối chưa?"
Tôn Từ Y lắc đầu, cả chiều cô không ăn gì bụng