"Ta thật sự muốn có một đứa con gái, vậy mà con cứ không tin.
Nguyên nhân...ta sẽ giải thích sau, ngoan ngoãn ăn cơm đi"
Trương Từ Hiểu định bước vào bắt chuyện với phu nhân nhưng nghĩ cô đang tức giận nên lặng lẽ rời đi.
Vừa ra khỏi cửa lớn đã gặp Cố Nhược Nhiên.
"Tướng quân, ta nghe nói ngài với phu nhân cãi nhau rồi, có chuyện gì sao?" Nàng vừa gặp đã hỏi
"Công chúa không cần lo" Trương Từ Hiểu nhanh chóng rời khỏi
Chàng không đi đâu khác mà đến thẳng Hoàng Vệ Quân.
Vì Cố Dĩ An rời đi nên hôm nay người mới sẽ đến thay thế vị trí của hắn, cũng vì Cố Dĩ An mà hoàng thượng đang nợ Thừa tướng một ân tình.
Có thế nào Trương Từ Hiểu cũng không ngờ người đến là Trần Cảnh Liêm, chính là người hôm trước cùng chàng thi bắn cung.
Hôm đó chàng có thể cảm nhận được người này đã cố tình khiến mũi tên của mình bị lệch mới không bắn trúng con chào mào lửa.
Thân thủ không tầm thường.
Dù hắn là con trai của nịnh thần nhưng lại không bỏ qua lễ nghi, mới gặp mặt đã quỳ xuống cung kính hành lễ:
"Mạt tướng là phó thống lĩnh mới của Hoàng Vệ Quân, Trần Cảnh Liêm.
Bái kiến Đại Tướng quân.
Sau này mong Đại Tướng quân chỉ giáo thêm!"
"Được rồi, đứng lên đi"
"Tạ Tướng quân"
Trương Từ Hiểu biết người này chắc chắn là có mưu đồ, người hoàng thượng phái đến chỉ có thể với mục đích giám sát chàng.
"Ngươi cho binh sĩ thao luyện, ta muốn luyện tập một chút"
"Mạt tướng tuân lệnh!" Trần Cảnh Liêm nhanh chóng rời đi
Còn Trương Từ Hiểu thì tìm một trong số những người giỏi nhất trong Hoàng Vệ Quân để luyện tập.
Thấy chàng tiến đến, binh sĩ kia hốt hoảng nắm chặt cây thương:
"Ngươi...tập luyện cùng ta"
"Tướng quân, thân thủ ngài phi phàm, mấy ngày nay đã không ngừng luyện tập rồi..." Binh sĩ đang luyên thuyên phải dừng lại vì thấy Trương Từ Hiểu đang lạnh lẽo nhìn mình, rất đáng sợ: "Ngài hãy tìm một người khác để đấu"
"Nhất định phải là ngươi, những người khác chưa tiếp được hai chiêu của ta đều thua hết rồi"
Kết quả vẫn như mọi khi, trong Hoàng Vệ Quân này không ai thắng được Trương Từ Hiểu.
Trần Cảnh Liêm thi thoảng lại liếc nhìn cách đánh của Trương Từ Hiểu, ánh mắt đầy tự hào nhưng lại có chút thất vọng khi nhận ra Trương Từ Hiểu dồn mọi tâm sự của mình vào việc luyện kiếm, trút hết ra để nhẹ nhõm hơn.
"Đúng là...khi yêu không ai bình thường cả" Trần Cảnh Liêm nghĩ rồi tiến lại gần chỗ Trương Từ Hiểu đang luyện kiếm cùng binh sĩ tội nghiệp kia
"Tướng quân, ngài hãy dừng tay, tha cho binh sĩ này một mạng.
Hắn mệt lắm rồi"
"Đúng đúng đúng, Tướng quân" Binh sĩ như được cứu sống
"Vậy thì ngươi thay hắn" Trương Từ Hiểu ném một thanh kiếm cho Trần Cảnh Liêm:"Từ hôm bắn cung, ta đã biết thân thủ ngươi không kém gì bổn Tướng quân"
"Ngài nói đùa rồi, chỉ là bắn cung sao ngài lại nhận định ta thân thủ không tệ chứ?"
"Rõ ràng là tài giỏi lại cho mình ngu dốt không dám nghênh chiến, khẩu khí này của ngươi không xứng đáng đi theo bổn Tướng quân, nhát gan"
Trương Từ Hiểu lạnh lùng đặt thanh kiếm lên giá rồi bỏ về phòng, Trần Cảnh Liêm chạy theo luyên thuyên:
"Tướng quân, sao ngài biết ta không xứng? Nếu ngài không bỏ tính cách này đi không sớm thì muộn sẽ bị phu nhân ghét bỏ!"
Cánh cửa phòng đóng "rầm" lại, rất mạnh mẽ.
Trương Từ Hiểu tức giận rồi.
"Thật là...có cần phải tức giận thế này không?" Trần Cảnh Liêm chỉ đành bỏ ra quan sát binh sĩ luyện tập tiếp
Trương Từ Hiểu ngồi xuống ghế, chàng lấy ra một miếng ngọc bội, vừa mân mê nó trên tay vừa suy nghĩ.
Kể từ khi Tôn Từ Y tặng nó cho Trương Từ Hiểu, nó đã theo chàng 5 năm.
"Bị phu nhân ghét bỏ sao? Tôn Từ Y chỉ đang tức giận thôi, chưa hề ghét bỏ mình đúng không? Áp lực...bằng hữu..."
Trương Từ Hiểu đang suy nghĩ đến nhiều chuyện rất phức tạp.
Có thể Tôn Từ Y đang tức giận vì nghĩ mình bị coi thường và còn đêm ở bãi săn.
Sau đêm đó cô đã rất hoảng hốt, còn nói sẽ không có lần thứ hai xảy ra.
Tuy đêm đó là Tôn Từ Y chủ động, nhưng suy cho cùng cũng là chàng xâm phạm người ta trước.
Thế là Trương Từ Hiểu cũng như Tôn Từ Y, ôm hết lỗi sai về mình.
Lúc này, Tôn Từ Y vẫn đang ở trong vương phủ.
Chưa ngày nào mà cô cảm thấy nhàn hạ như hôm nay, nhưng sau khi quay về cô vẫn phải xử lí sổ sách của Phượng Tịch Lầu và Đinh Phong Quán.
Tuyết sớm đã ngừng rơi, chính vì thông cảm cho Khải vương gia nên cô mới không rời đi ngay.
"Khải vương phủ có vẻ hơi đơn điệu" Cô nhìn xung quanh buột miệng nói
Cố Khải Ngôn đang ngồi trên ghế sạp đọc sách, chàng nhoẻn miệng cười:
"Ta ở biên cương lâu năm, nơi này vốn không được trang trí.
Nếu con thích thì cứ việc làm những gì tùy thích với chỗ này, tiền bạc không cần lo"
Tôn Từ Y mỉm cười lập tức dặn người mua một số đồ cần thiết để trang trí lại Khải vương phủ.
Chỉ trong một buổi sáng Khải vương phủ đã như thay áo mới, rèm và khăn trải bàn đều đổi thành màu sáng hơn, bàn ghế một số đều đổi mới, còn có cả những chậu hoa nhỏ trang trí trong nhà.
Riêng thư phòng của Cố Khải Ngôn là cô không động đến, vì cô nghe nói nơi đó không ai được bước vào.
Nô tài thì hí hửng khen ngợi vị tiểu chủ mới này.
Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, Tôn Từ Y còn sai người qua Phượng Tịch Lầu mang trang sức mới đến tặng cho các tì nữ làm quà.
Cô tự mình chi tiền ra may y phục mùa đông cho toàn bộ hạ nhân trong phủ.
Chỉ riêng điểm này đã thấy được sự khác biệt của Tôn Từ Y với những người khác.
Cố Nhược Nhiên rót trà cho Cố Khải Ngôn, nàng nhìn những thứ đã thay đổi chỉ trong một buổi sáng:
"Trương Thừa tướng thật sự có phúc"
Cố Khải Ngôn mỉm cười hỏi:
"Nếu bỏ qua thân phận của Tôn Từ Y, con thấy con bé thế nào?"
"Tôn tiểu thư thông minh xuất chúng, đối xử với hạ nhân rất tốt, chi tiêu lại hợp lí.
Cô ấy thuộc kiểu người hiếm gặp.
Hoàng thúc chọn không sai, nữ nhi của người phải là một cô nương lương thiện, tài trí lanh lợi"
Cố Khải Ngôn đưa mắt nhìn Tôn Từ Y từ xa đang chơi đùa với cún con trong sân, rất hồn nhiên.
"Mấy ngày nữa con hòa thân, nhất định có kẻ sẽ gây rối, đến lúc đó hãy cẩn thận.
Nếu thành công gả đi, hãy quên những thứ phải quên đi"
"Con hiểu rồi" Cố Nhược Nhiên vô cảm nhấp một ngụm trà
Một tì nữ chạy đến chỗ Tôn Từ Y thông báo gì đó, chỉ thấy cô mỉm cười đưa con cún nhỏ cho một nô tài khác rồi nhanh chóng rời đi.
Cố Nhược Nhiên nhìn ra một hồi mà không thấy Tôn Từ Y đâu.
"Sao không thấy người đâu rồi?"
Cô bưng hai tách trà đến, chia cho Cố Khải Ngôn và Cố Nhược Nhiên mỗi người một tách:
"Công chúa, vương gia, tuy trà xanh là thú vui tao nhã nhưng uống nhiều không tốt đâu.
Ở đây ta có trà hoa oải hương, rất tốt cho sức khỏe.
Mời hai người"
Cố Nhược Nhiên và Cố Khải Ngôn thưởng thức thử trà mà Tôn Từ Y đem đến, chàng nhận xét:
"Trà này sắc trà hồng hồng, mùi thơm nhẹ, uống vào cảm nhận được vị đắng nhưng cảm giác khi nuốt xuống vị ngọt lại tan trong miệng, quả là trà ngon"
"Con cũng thấy như vậy.
Phu nhân pha trà nhiều khi còn hơn những người pha trà trong cung" Cố Nhược Nhiên tán đồng
"Không dám, chỉ là chút tài mọn thôi.
Người bị mất ngủ uống trà này rất tốt"
Nhắc đến mất ngủ cô lại nhớ đến Trương Từ Hiểu, sức mạnh băng trong người chàng rất mạnh vì không kiểm soát nổi thành ra đêm nào cũng mơ thấy ác mộng.
Đêm qua thiếu một người dùng hỏa thuật nằm cạnh không biết là có ngủ nổi không?
"Phu nhân, việc trâm cài thế nào rồi?" Cố Nhược Nhiên chợt nhớ ra
"Trâm cài? Trâm cài gì?" Tôn Từ Y ngơ ngác
"Không phải cô nói muốn làm mũ phượng cho bổn công chúa xuất giá sao? Chắc là do bị bóng đen nuốt chửng nên cô mệt rồi, không nhớ nổi.
Việc trâm cài cứ để nơi