Bất đắc dĩ Cố Khải Ngôn phải đưa Tôn Từ Y đến Thành Quỷ.
Hai người mặc y phục tối màu, khoác áo choàng màu đen.
Trước khi vào thành phải Cố Khải Ngôn đeo mặt nạ, Tôn Từ Y đeo khăn che.
Bên trong thành rất nhộn nhịp, ai cũng phải đeo thứ gì đó để che đi khuôn mặt mình, còn bày bán rất nhiều đồ, có nhiều trò xiếc thú vị.
"Ở đây bán nhiều đồ quá" Tôn Từ Y trầm trồ:"Còn náo nhiệt hơn cả kinh thành"
"Thích đồ gì thì cứ nói với ta, không cẩn thận là bị lỗ đấy" Cố Khải Ngôn dặn dò
"Ta biết rồi."
Cả hai cùng đến nơi diễn ra cuộc đấu quái vật.
Nơi này nằm dưới lòng đất, rất rộng, xung quanh có gạch và đá trấn giữ, hoàn toàn không thể bị đổ xuống.
Ở dưới này rất đông người, họ ngồi quanh sân khấu, vẫn còn nhiều ghế trống.
Trên sân khấu đang có hai con quái vật đánh nhau, bọn chúng rất hung hãn, cứ xông lên cấu xé nhau.
Tất cả đều cổ vũ nồng nhiệt.
Tôn Từ Y và Cố Khải Ngôn nhanh chóng tìm chỗ ngồi, cả hai cùng chống cằm suy xét:
"Bọn người này lại dám đặt cược vào trò chơi nguy hiểm, không sợ có một ngày chúng nổi điên cắn chết người sao?" Tôn Từ Y hỏi nhỏ
"Nếu sợ thì đã không dám cược rồi.
Nhưng ta tự hỏi làm sao điều khiển được quái vật?"
Cuối cùng màn đấu đá kết thúc, mọi người đều ra về.
Người thắng thì vui vẻ, người thua thì tiếc nuối.
Một đám người mặc y phục kín mít nhanh chóng đi ra và đưa hai con quái vật vào một lối đi khác.
Nhân lúc Cố Khải Ngôn không để ý Tôn Từ Y đã lẻn theo bọn họ.
Cô phát hiện ra sau lối đi chính là một căn phòng rộng khác, có rất nhiều quái vật ở đây.
Những người kia lấy ra một viên đá màu đen từ trong miệng của con quái vật vừa chiến thắng.
Tôn Từ Y núp sau một cái lồng quan sát tường tận mọi việc.
"Lý công tử và Toàn vương thật tài giỏi, hai người họ vậy mà có thể nghĩ ra cách cho con quái vật sử dụng pha lê bóng đen để thắng cuộc." Kẻ kia cầm viên đá trên tay mân mê
Tôn Từ Y ló ra xem thử:
"Pha lê đen? Loại đá sinh ra từ bóng đen chỉ được tìm thấy ở phía bắc Cửu U?"
Một tên khác đang nhét con quái vật vào lồng lớn:
"Phải giữ viên đá cho kĩ, nếu để những kẻ thua cuộc kia phát hiện ra, chúng ta không sống yên đâu"
Tôn Từ Y cả kinh đưa tay che miệng:
"Bọn chúng thật tàn nhẫn, dùng pha lê để thắng cược, vốn là phạm luật.
Pha lê làm tăng sức mạnh của quái vật nhưng sau khi nó rời khỏi cơ thể thì con quái vật sẽ không sống nổi.
Chắc phải là những con quái vật hiền lành chút mới có thể bị tóm"
Cô lùi về phía sau lại không để ý đằng sau mình là một cái lồng nhốt quái vật khác, khi thấy cô va vào lồng nó kích động gầm lên.
Những người kia cũng trông thấy cô.
Một trong số đó hét lớn:
"Mau bắt lấy cô ta nếu không chúng ta sẽ khó giữ mạng"
Tôn Từ Y sợ hãi hoảng hốt bỏ chạy ra một lối khác, cả một đám 5, 6 người ăn mặc giống nhau đuổi theo cô bằng được.
Cũng may đường cô chạy cũng là lỗi ra, rất nhanh đã lên mặt đất.
Nhiều người lấy làm lạ khi thấy một đám người vạm vỡ đuổi theo một cô gái, nhưng không ai giúp cô.
Tôn Từ Y đã thấm mệt, cô chạy vào một đường nhỏ vắng người.
Vì vừa chạy vừa để ý phía sau nên cô vô tình ngã vào lòng ai đó.
Cô ngẩng lên nhìn lại phát hiện ra người kia là Trương Từ Hiểu, bên cạnh chắc là Trần Cảnh Liêm.
Dù bọn họ đều đeo mặt nạ nhưng cô nhìn dáng người và y phục cũng đủ để nhận ra.
Tôn Từ Y không nói gì mà bước ra sau lưng Trương Từ Hiểu.
Vì mệt mà cô bám lấy vai phu quân, ai ngờ chàng lại nghĩ cô sợ nên chấn an:
"Đừng sợ" Trương Từ Hiểu nói nhỏ
Tôn Từ Y nhìn đám người kia, lần này nhất định không ai đụng vào cô được.
Đám người kia không cần biết đúng sai mà tấn công.
Một kẻ cầm kiếm lao lên nhưng ngay sau đó cây kiếm kia biến thành dây xích dài, Trương Từ Hiểu vội quàng tay qua eo Tôn Từ Y ôm cô bay lên cao để tránh, sau đó tên kia cả người bị ghim phi tiêu băng, Trương Từ Hiểu buông phu nhân ra để tiện chiến đấu.
Trần Cảnh Liêm từ đầu đến cuối lại không dùng đến pháp lực.
Cô dám chắc đám người này thân thủ đều tốt hơn mình gấp mấy lần.
Nhưng mục tiêu của chúng từ đầu đã chỉ có Tôn Từ Y, một tên cầm kiếm nhảy lên lao đến phía sau cô, Trần Cảnh Liêm giơ tay ngưng tụ pháp lực điều khiển Tôn Từ Y bay lên để tránh, nhân tiện tặng cho tên kia một chưởng đẩy hắn về phía sau, chìm trong đống đổ nát.
Cố Khải Ngôn đang đi tìm con gái khắp nơi không thấy đâu, chính lúc này chàng lại gặp Cố Dĩ An, dù có đeo mặt nạ nhưng hai người không thể không nhận ra nhau.
"Cái gì? Trương Từ Hiểu cũng đang ở đây sao?" Cố Khải Ngôn kinh ngạc
"Vâng ạ, con đang bị lạc với hai người kia.
Không phải thúc cũng đang tìm người chứ?"
"Là Từ Y, con bé cứ khăng khăng đòi đến đây.
Ta vừa quay đầu thì không thấy đâu nữa.
Ở Thành Quỷ nhiều lưu manh, ta phải nhanh chóng tìm ra con bé"
Cả hai cảm nhận nguồn pháp lực mạnh mẽ tỏa ra quanh đó, không biết là của ai nhưng đoán là có chuyện lớn nên chạy đến xem thử.
Rất nhanh chỉ còn lại đúng một tên cuối, hắn cũng thuộc dạng lợi hại, Trương Từ Hiểu lại chỉ dùng tay không mà có thể đẩy hắn về phía sau khiến hắn ngã nhào xuống tiếp đất đau đớn.
Tức giận, tên kì lạ kia cắm thanh kiếm xuống đất, ánh sáng kì lạ tỏa đầy mặt đất đồng thời một sợi roi xích trồi lên phía sau Tôn Từ Y.
Thấy thế Trương Từ Hiểu nhanh chóng xốc nách phu nhân lên rồi xoay một vòng để tránh roi.
Hành động này của Trương Từ Hiểu khiến cô kinh ngạc, lại không biết mình nhẹ đến mức nào lại có thể để hai người này nâng lên hạ xuống