Trương Từ Hiểu dắt tay Tôn Từ Y quay về, giỏ của hai người đều chất đầy mâm xôi.
Vừa bước vào sân cô đã thấy Cố Dĩ An và Cố Nhược Nhiên đang ở trong bếp làm gì đó.
Mùi thức ăn thơm lừng lan ra tứ phía:
"Công chúa!" Tôn Từ Y vui vẻ gọi lớn
Cố Nhược Nhiên chạy ra, nàng kinh ngạc khi thấy rất nhiều mâm xôi.
"Nhiều quá đi, thì ra hai người đi hái mâm xôi sao?"
"Bọn ta không đi mua, là đi hái.
Ở trong rừng có rất nhiều mâm xôi" Tôn Từ Y đưa giỏ mâm xôi trên tay mình lên khoe rồi đưa cho nàng
"Tốt quá, hiếm khi ta thấy nhiều mâm xôi thế này.
Để ta mang vào" Nàng cầm luôn giỏ của Trương Từ Hiểu hào hứng mang vào nhà
Tôn Từ Y và Trương Từ Hiểu vào bếp xem.
Thì ra là Cố Dĩ An đang nấu ăn nên mới có mùi thơm.
"Lạc Lạc cũng biết nấu ăn sao? Thơm quá" Tôn Từ Y bỏ tay Trương Từ Hiểu ra rồi lại đó
"Là Từ Hiểu dạy ta.
Nếu để huynh ấy làm sẽ tốt hơn, nhưng khi nãy bọn ta ra ngoài không thấy hai người đâu nên quyết định đi mua đồ, về thì nấu luôn"
Trương Từ Hiểu không nói gì mà xem nồi nước mình đun hồi nãy, hắn nói:
"Nước đã sôi rồi, giờ vẫn còn nóng đấy"
Trương Từ Hiểu bắt đầu vào việc của mình, chàng đổ nước nóng vào ấm trà đã chuẩn bị sẵn giờ chỉ việc chờ đợi.
Tôn Từ Y đếm số nguyên liệu trên bàn:
"Thịt bò, thịt gà, cá, hành, tỏi, ớt, cải bao, củ cải...Huynh định nấu hết tất cả trong trưa nay sao?"
"Có gì không ổn à?" Cố Dĩ An quay ra hỏi
"Không có gì, chỉ là hơi nhiều thôi."
Trương Từ Hiểu rót nước trong ấm trà ra một cái bát, chàng mang đến trước mặt phu nhân.
"Đây là gì?" Tôn Từ Y nhìn thứ nước có màu vàng nhạt trong bát
"Đây là trà cỏ ngọt, uống thử đi" Trương Từ Hiểu dùng pháp lực băng giá của mình khiến trà nguội đi một chút
Cô định cầm lấy nhưng chàng vội tránh sang một bên:
"Bát còn nóng"
Tôn Từ Y bèn để Trương Từ Hiểu cầm bát, còn cô thì ghé sát mà uống.
Chàng hồi hộp đợi kết quả:
"Thấy thế nào?"
"Trà có vị ngọt, rất vừa miệng, còn có mùi thơm nữa" Cô nhận xét
"Nào, uống thêm miếng nữa"
Cô cũng nghe theo mà uống thêm một miếng.
Trà này cũng rất ngon, trừ mùi thơm và vị béo ngậy ra thì khá giống nước đường.
Cố Dĩ An đứng đó chứng kiến cảnh tượng thì không chịu nổi:
"Từ Hiểu, ta là huynh đệ tốt của huynh mà chưa bao giờ được huynh ân cần chăm sóc, thấy ghen tị đấy"
"Gọi công chúa của huynh đến mà chăm sóc."
Tôn Từ Y bật cười, cô đang canh cánh gì đó trong lòng.
Nhìn tình cảnh hiện tại cũng rất tốt:
"Nếu mình chuyển đến Xuyên Châu, chắc chắn cuộc sống cũng vui vẻ thế này"
Trong bữa trưa hôm đó chỉ có Cố Dĩ An và Cố Nhược Nhiên sôi nổi, còn rất tình tứ với nhau khiến Tôn Từ Y và Trương Từ Hiểu cũng không nuốt nổi cơm.
Cố Dĩ An lặng người suy nghĩ một hồi, hắn cuối cùng cũng nói:
"Ta và huynh lớn lên cùng nhau, từ sớm ta đã coi huynh là huynh trưởng của ta.
Ta biết huynh là một người công bằng, anh tuấn, văn võ song toàn..."
"Ngừng, không cần bắt chước Khải vương gia đâu.
Có gì nói luôn đi" Trương Từ Hiểu không nghe được những lời nịnh bợ, nhanh chóng cắt ngang.
"Ta muốn thành hôn với Nhược Nhiên"
Tôn Từ Y đang uống trà nghe vậy đột nhiên bị sặc, cô ho lên ho xuống, Trương Từ Hiểu cũng không khỏi bàng hoàng.
Như không tin vào tai mình chàng hỏi lại:
"Hai người muốn thành thân?"
Hắn quay sang nắm lấy tay Cố Nhược Nhiên, giọng nói đầy chân tình:
"Đúng vậy.
Ta muốn cô ấy làm nương tử ta, dù thời gian ở bên nhau có ngắn ngủi.
Cho dù sau này có thế nào thì Nhược Nhiên vẫn là nương tử duy nhất của ta"
Cố Nhược Nhiên mỉm cười, nàng hạnh phúc đến rơi lệ.
Trương Từ Hiểu nhìn Tôn Từ Y, chính chàng cũng khó mà đưa ra quyết định.
Khi suy nghĩ chu toàn hơn, nét mặt cô liền chuyển xấu đi, khuôn mặt vui vẻ hồi nãy đã dần trở nên u ám.
Tôn Từ Y là đang suy nghĩ rất nhiều đến tương lai của Cố Nhược Nhiên nếu như thật sự thành thân.
Hai người họ vốn là một cặp long phụng thai cùng cha cùng mẹ, thân phận cao quý, sợ rằng không được như ý nguyện.
Thấy hai người đều im lặng suy tư Cố Nhược Nhiên có chút lo lắng nhìn Cố Dĩ An.
Hắn nắm chặt tay nàng chấn an
Tôn Từ Y đảo qua Trương Từ Hiểu, hai người chạm mắt nhau liền như hiểu ra suy nghĩ của đối phương.
Cô nhanh chóng thay đổi biểu cảm trên gương mặt mình, cố làm một Tôn Từ Y bình thường:
"Dù chỗ này của Trương Từ Hiểu không được lớn lắm nhưng vẫn đủ để tổ chức lễ thành hôn đầy đủ.
Hai người yên tâm, ta và Trương Từ Hiểu sẽ lo hết từ đầu đến cuối."
Thấy phu nhân đã đồng ý, chàng cũng gật đầu nói:
"Đúng vậy.
Ta nghe nhạc phụ nói ngày mai chính là ngày lành tháng tốt"
Nghe được câu này hắn và nàng đều vui mừng khôn xiết, ít ra cũng có người ủng hộ tình yêu của họ.
"Đa tạ hai người" Cố Dĩ An cảm động
Trưa hôm đó, Tôn Từ Y ra ngoài sân, cô ngồi trên chiếc xích đu dưới một gốc cây.
Trương Từ Hiểu cầm một đĩa mâm xôi bước đến ngồi xuống cạnh cô.
"Ăn mâm xôi đi, rất ngọt đấy"
Tôn Từ Y nhặt một quả bỏ vào miệng, quả thật rất ngọt, nhưng lúc này cô không còn hứng thú nữa.
Trương Từ Hiểu cũng nhìn ra tâm trạng phức tạp của cô:
"Nàng đang suy nghĩ về chuyện của Lạc Dụng và công chúa?"
"Lạc Lạc không phải là người giỏi giấu tâm tư, ta vừa nghe đã nhận ra ngay.
Huynh ấy muốn cùng công chúa bỏ trốn, đến một nơi xa xôi mà hai ta không biết.
Bọn họ vì coi trọng chúng ta nên mới muốn thành thân trong tình cảnh éo le thế này, muốn để chúng ta làm chứng..."
Bây giờ Trương Từ Hiểu mới biết phu nhân của mình còn hiểu tâm tư của vị huynh đệ kia hơn cả chàng.
Nếu là như vậy thì sau này bọn họ sẽ không gặp lại nữa.
"Vì thế chuyện này không được qua loa.
Chiều nay chúng ta cùng đi mua ít đồ"
Cô gật đầu tán đồng ý kiến của phu quân:
"Công chúa phải là tân nương xinh đẹp nhất thiên hạ này." Cô cuối cùng cũng có thể thoải mái mỉm cười: "Về vườn hoa của sơn trang..."
"Nàng muốn thế nào thì cứ việc làm."
"Thật sao? Vườn hoa này do chính tay mẹ chàng trồng và chăm sóc đấy." Sợ Trương Từ Hiểu nói đùa, cô hỏi lại cho chắc
"Nàng yên tâm, mẹ ta không phải là người keo kiệt đến mức không cho con dâu động vào hoa của mình"
Nghe hai từ "con dâu" này đột nhiên cô thấy bất an.
Thấy cửa phòng Cố Nhược Nhiên đóng chặt, cô hỏi:
"Chàng để hai người họ ở riêng mỗi người một phòng đúng không?"
"Sao thế?"
"Ngày mai thành thân rồi mà bọn họ vẫn còn muốn ở cùng một phòng"
Tôn Từ Y bước đến trước cửa phòng Cố Nhược Nhiên mà gõ lên đó.
Cô đoán không sai, quả nhiên Cố Dĩ An đang ở bên trong với Cố Nhược Nhiên.
"Lạc Lạc, ta biết huynh đang ở bên trong.
Ta đếm đến 3, mau ra đây cho ta.
Nếu không ta sẽ xông vào!" Cô lớn tiếng
Hắn ở trong thở dài, Cố Nhược Nhiên không nhịn được cười.
Cố Dĩ An mặt xị xuống không vui:
"Đúng là hiện thân của Khải vương mà.
Chỉ có những lúc thế này thì hai người họ mới nhảy ra"
"1!" Tôn Từ Y đã bắt đầu đếm số
Nàng bèn hôn lên má hắn dỗ dành:
"Mau đi đi, lát nữa phu nhân sẽ xông vào"
Cố Dĩ An hài lòng mà nhanh chóng chạy ra.
Tôn Từ Y bước vào phòng và đóng cửa lại.
"Công chúa, ngày mai thành thân rồi, hai người cũng không cần phải âu yếm nhau đến mức này chứ" Cô ngồi xuống bên Cố Nhược Nhiên
Hai mắt long lanh xúc động, nàng mỉm cười nắm lấy tay Tôn Từ Y:
"Đa tạ cô ủng hộ cho bọn ta"
"Chỉ cần công chúa cảm thấy hạnh phúc là được"
Nàng sớm đã nghĩ về những chuyện khác, nhất là câu chuyện xuyên không của Tôn Từ Y.
"Ta biết cô không muốn đồng tình chuyện này, nhưng ta không thể lấy Trương Từ Hiểu, càng không có tình cảm với huynh ấy.
Ngược lại là cô, cô thông minh hơn người nhất định nghĩ ra cách để áp chế bóng đen"
"Áp chế bóng đen...không thể nào, đối với ta thì càng không dễ dàng"
Làm sao Tôn Từ Y có thể nói để tiêu diệt bóng đen thì cô và thứ hắc ám kia phải hòa làm một?
"Ta thấy cô và Tướng quân mới là một cặp trời sinh.
Nếu dùng sức mạnh tình yêu để tiêu diệt, chẳng phải hai người cũng