"Tại sao nàng không muốn quay về? Bây giờ nàng đang mang đứa con của ta, nàng không thể đi đâu cả.
Mọi người đều mong nàng trở lại mà" Trương Từ Hiểu lập tức lí luận
"Nhưng ta..."
Tôn Từ Y còn chưa kịp nói xong thì bụng lại truyền đến cơn đau dữ dội, cô ôm lấy bụng vịn lấy tay Trương Từ Hiểu, hai chân không đứng vững nổi, sau đó cô không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo nữa, chỉ nghe được tiếng phu quân gọi mình dần dần nhỏ lại.
Cho đến khi Tôn Từ Y tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, khuôn mặt cô trở nên trắng bệch, không còn tia huyết sắc.
Khuôn mặt Cố Khải Ngôn mờ mờ ảo ảo hiện ra trước mắt cô:
"Đây là con đang nằm mơ sao?" Cô tò mò yếu ớt đưa tay chạm thử khuôn mặt kia, sờ được da thịt người thật cô mới biết đây không phải mơ, thị lực cũng dần phục hồi
Mọi người thấy cô tỉnh vô cùng mừng rỡ.
Cố Khải Ngôn lập tức nắm lấy tay con gái, chưa gì đã giận dỗi trách móc:
"Đứa trẻ này, nói bỏ đi là bỏ đi.
Còn ôm cả cháu ngoại của ta bỏ chạy nữa"
"Cha, con không cố tình đâu, chỉ là muốn sau khi đến Thần Quốc mới báo cho người biết tin này"
"Còn muốn đến Thần Quốc mới báo tin, muốn ta chạy từ Nam Sơn Bắc Triều đến tận Thần Quốc xa xôi thăm con gái và cháu ngoại sao? Không được đi nữa, theo ta quay về Nam Sơn"
Trương Từ Hiểu nghe vậy không khỏi tò mò, phải về kinh thành mới đúng:
"Sao lại về Nam Sơn?"
"Con gái ta đã chạy đến tận đây, nhất định là ngươi phải gây ra tội gì lớn rồi, ta sẽ không để con bé về Trương gia chịu khổ"
Tôn Từ Y kéo kéo lấy tay áo Cố Khải Ngôn, dùng ánh mắt diễn đạt ngôn ngữ.
Mọi việc đều do cô, là cô cố ý rời đi trong lặng lẽ không liên quan đến ai cả.
"Được rồi, không ai có lỗi cả.
Ta vừa làm cha chưa được bao lâu đã lên chức ông ngoại rồi, nên còn bỡ ngỡ lắm.
Con toàn có mấy suy nghĩ cổ quái thôi, cháu của ta không thể giống con được"
"Không giống con thì giống cha nó"
"Tên kia sao?" Cố Khải Ngôn ngờ vực chỉ tay về phía Trương Từ Hiểu: "Vậy càng không được"
"Tại sao chứ? Dù sao con cũng là cha của đứa bé, Từ Y nàng nói xem"
Tôn Từ Y bất lực trước hai người này.
"Thuốc ta còn đang ở trên bếp, không thể rời mắt quá lâu.
Hai đứa ở lại nói chuyện đi"
Cố Khải Ngôn rời khỏi phòng.
Tiểu Dao vẫn luôn ở bên ngoài chờ sẵn.
Vừa thấy cô bé Cố Khải Ngôn đã vươn tay cốc nhẹ vào đầu cô:
"Vương gia, Tiểu Dao cũng biết đau mà!"
"Ta để ngươi ở bên chăm sóc Từ Y vậy mà ngươi lại để con bé chạy suốt ngày đêm.
Thật hết nói nổi.
Còn suýt nữa khiến tiểu bảo bối của ta bị tổn thương"
Tiểu Dao ôm đầu oan ức:
"Đều tại tiểu thư cứng đầu quá, có nói thế nào cũng không nghe.
Tính cách giống ngài y hệt, luôn sợ không thể qua khỏi biên giới"
Cố Khải Ngôn cũng không biết nói gì hơn, Cố Nhu Viên bế Hạ Nhi bước đến:
"Hoàng huynh, Trương phu nhân cô ấy tỉnh chưa?"
Cố Khải Ngôn cười nhẹ, lại chú ý đến đứa trẻ trên tay muội muội:
"Đã tỉnh lại rồi, cũng may có phủ của muội giữ lại con bé.
Tiểu Hạ đã lớn thế này rồi à?"
Hạ Nhi sợ người lạ luôn bám chặt lấy mẹ.
Hai huynh muội này đã nhiều năm không gặp, hôm nay gặp lại nên cũng vui mừng.
Lúc biết được gia thế khủng khiếp sau lưng Tôn Từ Y, Cố Nhu Viên và Đổng Hòa vô cùng sửng sốt, Đổng Hòa quả nhiên không sai.
"Trương phu nhân giống huynh, không phải năm đó huynh đã dùng cách kia chứ?"
Cố Khải Ngôn tránh ánh mắt nghi ngờ của Cố Nhu Viên:
"Muội nghĩ gì thế? Ta và con bé cách nhau 7 tuổi, cho dù có thực hiện cách đó cũng không thể.
Nhận con bé làm nghĩa nữ là vì ta cảm nhận được tình phụ tử"
"Thật sao?"
Cuối cùng Tôn Từ Y vẫn là quay về cùng Trương Từ Hiểu và Cố Khải Ngôn sau hai ngày nghỉ ngơi vì sức ép quá lớn.
Ngày đó cô cũng tự hỏi vì sao hai người kia lại biết cô đang ở Đổng phủ mà đến, Tiểu Dao áy náy nhận lỗi với cô:
"Là Tiểu Dao không giữ lời hứa với tiểu thư, hôm đó cô ngất đi nhưng miệng vẫn luôn gọi tên Tướng quân, Tiểu Dao biết mình không làm được gì cả, lại sợ mất cả tiểu thư và tiểu chủ tử nên mới nhờ hạc giấy gửi địa điểm cho Tướng quân"
Tôn Từ Y biết Tiểu Dao là lo cho mình nên mới làm vậy, cũng không nỡ trách móc một đứa trẻ ngoan.
"Được rồi.
Nhưng lần sau ngươi phải bàn bạc với ta đấy.
Không được tự ý quyết định nữa"
Tiểu Dao được tha thứ cũng cảm kích hứa lần sau không tự ý quyết định nữa.
Rất nhanh hai ngày nữa lại trôi qua, Tôn Từ Y lại lần nữa quay về nơi kinh thành nhộn nhịp này.
Cô có chút sợ hãi, kiểu gì cũng bị Trương Thừa tướng trách phạt.
Các hạ nhân thấy phu nhân trở về cùng Tướng quân thì vui lắm.
Tôn Từ Y nhìn khắp phủ Thừa tướng, cái nơi quen thuộc này, lại thấy Trương Thừa tướng đang ngồi một mình tĩnh lặng trong đại sảnh, nét mặt có phần u ám.
Cô quay người dặn Trương Từ Hiểu:
"Chàng về phòng đi, không cần phải đi theo ta"
"Nhưng nàng mới về đến còn mệt mà, phải nghỉ ngơi trước đã"
"Đi đi!" Cô đẩy lưng Trương Từ Hiểu
Bất lực chàng đành về phòng.
Tôn Từ Y thấy vậy cũng thở dài một mình tiễn vào đại sảnh.
Thấy con dâu bước vào, Trương Thừa tướng cũng không có chút cảm xúc nào:
"Về rồi à? Mấy ngày hôm nay con làm loạn đủ rồi đấy"
Tôn Từ Y quỳ xuống, càng không để lộ ra sự ray rứt trong lòng:
"Con biết mình không xứng đáng làm con dâu của Trương gia.
Khiến người phiền toái.
Con chấp nhận nhường lại vị trí tự mình rời đi"
Trương Thừa tướng đứng dậy, khí lạnh lan tỏa tứ phía khiến Tôn Từ Y như bị đóng băng.
"Lẽ nào là định dùng gia pháp?" Cô hoang mang
Trái với tưởng tượng, Trương Thừa tướng lại đỡ cô dậy để cô ngồi xuống ghế:
"Vị trí này không ai làm tốt hơn con đâu, ta đã dạy con rất nhiều thứ để con có thể làm một chủ mẫu đúng mực.
Sau này con phải ở đây, không được rời đi nữa.
Nhìn A Hiểu như vậy thôi nhưng nó không giỏi buôn bán đâu"
Tôn Từ Y cúi gằm, cô khẽ gật đầu.
Tại sao cô như vậy mà Trương Thừa tướng vẫn bỏ qua?
"Cũng đều là lỗi của ta, ta không nên áp đặt quá nhiều trách nhiệm lên con và cả đứa trẻ trong bụng con.
Con không cần cảm thấy mình không làm tốt.
Đứa trẻ này thế nào cũng là cháu của ta.
Sau này những thứ khiến A Hiểu ghét bỏ ta sẽ không ép nó phải làm"
Đến đoạn, nước mắt Tôn Từ Y không tự chủ được mà rơi xuống, chỉ gật đầu sợ không kìm được thêm.
Cô cảm thấy được an ủi, đây là điều cô muốn nghe.
Thấy con dâu khóc, ông nói đùa:
"Sao con lại khóc rồi? Đứa trẻ này, đây là lần đầu thấy con khóc đấy, cũng mít ướt quá rồi."
"Tại con vui quá" Tôn Từ Y gượng cười
Thừa tướng nắm lấy tay con dâu:
"Được rồi, cha đây cũng là lần đầu làm ông nội, vẫn chưa có kinh nghiệm, đến cả A Hiểu cũng không phải ta chăm sóc.
Nhưng phủ Thừa tướng có chuyện vui thế này, ít ra cũng phải mở tiệc đúng không?"
Lúc sau Tôn Từ Y quay về phòng, Trương Từ Hiểu đã ở bên ngoài chờ sẵn.
Lúc thấy đôi mắt của cô ươn ướt, chàng không nhịn nổi mà hỏi ngay:
"Sao nàng lại khóc? Có phải ông ta lại nói gì không?"
Lúc nãy khi biết Tôn Từ Y một mình đi gặp Thừa tướng chàng muốn chạy vào xem, nhưng nghĩ cô bảo mình quay về nhất định là sợ hai cha con sẽ lại cãi nhau nên mới nóng lòng chờ đợi.
Cô lắc đầu:
"Không phải, ông ấy rất vui.
Còn nói muốn mở tiệc"
"Vậy nàng cũng có thể khóc sao? Ngốc quá" Trương Từ Hiểu lau lại mắt cho phu nhân
"Được rồi, người ta là vui mà..."
Trương Từ Hiểu cứ vậy đem Tôn Từ Y ôm vào lòng, cảm giác ấm áp quen thuộc bao bọc lấy cơ thể chàng.
Cô cũng vì hành động bất ngờ này mà khựng lại:
"Sau này nàng không được rời đi thế này nữa, không cho phép nàng bỏ rơi ta, nàng cũng không được viết hòa ly thư"
Cố Nhược Nhiên nghe tin Tôn Từ Y trở về ngay lập tức chạy đến:
"Phu nhân, cuối cùng cô cũng về rồi!"
Tôn Từ Y vội đẩy phu quân ra, Cố Nhược Nhiên chưa gì đã giữ lấy hai tay cô, xăm soi kĩ từ trên xuống dưới, điệu bộ là lo lắng:
"Cô không bị sao chứ? Nghe nói cô đã bị động thai hai lần, có còn đau không?"
"Bây giờ ta không sao rồi, đã