Tôn Từ Y tỉnh giấc trên chiếc giường quen thuộc, đêm qua Trương Từ Hiểu quay về như một giấc mơ vậy.
Sáng nay thì đã không thấy chàng đâu nữa.
Cô biết, cô cần phu quân nhưng các tướng sĩ cũng cần Tướng quân.
Tiếng pháo mừng treo ngoài phủ nổ liên hồi, khắp nơi đều dán chữ hỉ to đùng.
Có chuyện vui dĩ nhiên phải ăn mừng.
Phủ Thừa tướng mở tiệc lớn, Phượng Tịch Lầu và Đinh Phong quán các món đồ đều được giảm giá.
Tôn Từ Y ngồi trên giường, cô ôm tiểu Minh Tiễn trên tay nhẹ hát bài hát ru.
Hai bé con của cô đều rất ngoan ngoãn, không quấy khóc.
Lúc ôm con trên tay cô mới cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng, mối liên kết chặt chẽ.
Nhưng cũng thật bất công, mỗi lần bế con cô lại phải chọn một trong hai, đứa nào cô cũng thương cả, đều trách vòng tay này quá bé.
"Cả hai đứa đều rất khỏe mạnh, dù mới ở trong bụng mẹ 8 tháng.
Chẳng qua còn nhỏ hơn Tiểu Lạc Hi một xíu" Cố Nhược Nhiên cũng bế Tiểu Lạc Hi qua so sánh
"Rất may mắn...sau này Tiểu Lạc Hi nhất định sẽ là tỷ tỷ tốt của Cẩn nhi và A Tiễn."
Cố Nhược Nhiên bế con cười rất tươi.
Vì Tôn Từ Y sinh non nên không có sữa phải thuê một bà vú về chăm sóc cho hai đứa trẻ.
"Cô có biết ai hạ độc cô bằng cây Mãn Tùng không?"
"Là Trần Tây Hà, sáng hôm đó khi quay trở về ta có gặp nàng ta cùng nói chuyện một chút, rồi uống canh táo đỏ cô ta đưa"
Cô nắm chặt chăn, kẻ đã hại con cô nhất định không thể dễ dàng bỏ qua.
"Nàng ta mất tích rồi"
Nghe Cố Nhược Nhiên nói cô cũng sững người:
"Mất tích? Nàng ta sợ tội bỏ trốn rồi?"
"Cũng có thể lắm."
Tôn Từ Y bế đứa con nhỏ trên tay, không nỡ bỏ xuống.
Cô sợ khoảng thời gian yên bình này sẽ biến mất, sẽ không được ôm hai đứa nhỏ nữa.
Rất nhanh, hai tháng nữa lại trôi qua.
Khoảng thời gian này vô cùng bình lặng với Tôn Từ Y.
Hai bé con đã cứng cáp hơn rồi, nhưng đều ngoan ngoãn, mũm mĩm đáng yêu, lại đặc biệt thích hơi ấm từ mẹ.
Mấy ngày nay không nhận được hồi âm từ Trương Từ Hiểu nên cô rất lo lắng.
Hoàng cung, hoàng thượng đang nghỉ ngơi ở tẩm điện sau khi bãi triều.
Cố Ngân Sương tự mình bưng một bát canh đến:
"Tham kiến phụ hoàng.
Nhi thần biết phụ hoàng mệt mỏi nên đã cố tình sai người gần canh bổ.
Người uống đi cho nóng ạ"
"Sương Nhi ngoan, chỉ có con hiếu thuận với ta thôi" Hoàng thượng không nghi ngờ gì mà uống hết
Nhưng sau đó ông ta nhanh chóng lăn ra ngủ, không còn biết gì nữa.
Và cũng đến lúc Cố Ngân Sương hành sự:
"Phụ hoàng, đừng trách con.
Đều do người cả thôi"
Hôm sau, các đại thần đều thượng triều.
Nghe nói tình hình chiến trận Tây Triều đang không tốt nên ai cũng lo lắng.
Nhưng lo cái gì thì cái đó sẽ đến.
Một binh sĩ chạy vào quỳ xuống trước hoàng thượng:
"Bẩm bệ hạ, biên cương truyền về tin gấp.
Quân ta đại bại, Thừa tướng, Trấn Bắc đại tướng quân và Thành vương điện hạ đều bị quân địch bắt giữ.
Gia Khải tướng quân đã tạo phản, đi theo Tây Triều"
Nghe tin dữ ai nấy đều hốt hoảng.
Đó đều là những người giỏi nhất Bắc Triều, Trương Từ Hiểu phản bội rồi.
"Tây hoàng chính là Mạnh vương điện hạ, ngài ấy có gửi một bức thư đến nói là...nói là..." Binh sĩ run rẩy
Hoàng thượng tức sôi máu như sắp thổ huyết, đứa con trai yếu đuối mà ông ta không nhớ đến lại có thể trèo lên vị trí ngang hàng, là hoàng đế của Tây Triều.
Vua hoang mang triều thần còn hoang mang hơn, ai cũng biết Cố Đạt là một tên hèn nhát suốt bao năm, bây giờ hắn tháo vỏ bọc và đánh chiếm nước nhà.
"Nói cái gì?" Hoàng đế giận dữ
"Nói nếu người chịu nhường lại ngôi vị cho Toàn vương điện hạ, thì cũng dễ nói chuyện hơn.
Tây Triều sẽ không đánh chiếm Bắc Triều mà hòa thuận"
"Nghịch tử, vậy mà dám đe