Lấy ra chủy thuỷ, Hoàng Bắc Nguyệt phi vào Phong Liên Dực, đồng thời cũng lấy kiếm ra, hướng hắn mà đâm lại.
Phong Liên Dực nghiêng đầu tránh, thân ảnh vọt lại phía sau nàng, thanh kiếm của Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên như bị ai đập, vỡ tan thành từng mảnh.
Hừ, Tu La Vương có khác!
" Ngươi là ai, lén lén lút lút vào phòng ta làm gì? Muốn giết người diệt khẩu? "
Thanh âm Hoàng Bắc Nguyệt vô cùng lạnh lùng, còn mang theo tia trào phúng, khiến Phong Liên Dực không khỏi khó chịu.
" Ngươi là Hoàng Bắc Nguyệt? "
Hắn khẽ mở miệng hỏi.
" Đúng là ta.
Ngươi muốn gì? "
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói, trong lòng không khỏi phòng bị.
Tuyệt đối không thể làm ảnh hưởng đến mọi người.
" Chúng ta có quen nhau không? "
" Không.
"
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lẽo nói, ánh mắt sắc bén nhìn hắn như người xa lạ, không quen biết, chỉ có phòng bị.
" Ta không tin.
"
Phong Liên Dực có chút thống khổ nói, từ lúc hắn nhìn thấy nàng trong bức họa đã có cảm giác quen thuộc, giờ tận mắt nhìn thấy càng quen thuộc hơn.
Dù không nhớ nàng là ai, nhưng hắn cảm thấy hắn và nàng có quen biết.
" Không tin? Ta thật sự không quen ngươi.
"
Hoàng Bắc Nguyệt nói, lời nói càng lộ vẻ trào phúng.
Phong Liên Dực nhăn mày, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ thấy hơi hoa mắt, bả vai bị nắm chặt lấy, khuôn mặt tuấn mĩ lạnh lùng của hắn liền sát lại mặt mình.
" Ngươi nhìn kĩ lại đi, chúng ta có quen không? "
Gương mặt của Hoàng Bắc Nguyệt vẫn lạnh lùng khiến hắn chút thất vọng, nhưng nàng đang nói dối, hắn rõ ràng...
" Khoan đã, ngươi là Cửu hoàng tử của Bắc Diệu Quốc? "
Hoàng Bắc Nguyệt bỗng ngạc nhiên nói, Phong Liên Dực không hiểu sao trong lòng lại vô cùng vui mừng, hắn cũng đang định nói như vậy với nàng.
Nhưng câu nói tiếp theo của Hoàng Bắc Nguyệt như chậu nước lạnh đổ xuống đầu hắn.
" Phong Liên Dực rõ ràng đã đăng cơ hoàng đế, không biết đến Nam Dực Quốc làm gì, không sợ chuyện này truyền ra làm mất danh tiếng sao? "
Nữ nhân này là muốn chọc tức hắn? Bàn tay nắm hai bả vai nàng hơi siết mạnh, làm Hoàng Bắc Nguyệt cũng thoáng đau, hắn hỏi
" Ngươi không sợ ta? "
" Không.
"
" Vì sao? "
" Ta từng gặp cửu hoàng tử Phong Liên Dực, thời gian khoảng 5 năm trước, hắn là một người ấm áp ôn nhu, ôn hòa nho nhã.
Còn ngươi, lạnh lùng, âm trầm, khủng bố, ngươi không thể là hắn được.
"
Nói xong một hơi Hoàng Bắc Nguyệt liền bổ sung tiếp
" Ngươi không phải là hắn, ít nhất ta không cần hạ thủ lưu tình.
"
Từng lời của Hoàng Bắc Nguyệt như kim châm vào tim hắn, hắn chính là vị cửu hoàng tử mà nàng nói, hắn cũng từng ôn nhu như vậy, nhưng hiện giờ hắn chính là Tu La Vương.
Phong Liên Dực nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, đôi mắt tím vững vàng nhìn khóa chặt bóng dáng nang.
" Ngươi biết không, người của Tu La thành có thể hiểu được lòng người.
Nhưng mà tại sao, ta lại không hiểu được lòng ngươi nghĩ gì.
"
Hoàng Bắc Nguyệt thoáng chấn động, nâng mắt lên nhìn hắn.
Ánh mắt tím pha lẫn u buồn, thất vọng, Phong Liên Dực hiện tại là Tu La Vương, sẽ không giả vờ.
Nhưng hắn giờ là người vô tình vô nghĩa, sao lại bày ra bộ dạng như vậy?
" Ngươi là người của Tu La thành? "
" Ta là Tu La Vương, một khi đăng cơ sẽ đoạn tình tuyệt ái.
Hoàng Bắc Nguyệt, ta không nhớ ra ngươi là ai, nhưng mỗi khi nghe thấy tên ngươi, nhìn thấy ngươi lại rất hối hận và áy náy, như từng bỏ qua việc rất quan trọng vậy.
"
Phong Liên Dực chân thật mà nói, đây lần đầu tiên hắn nói rõ lòng của mình cho người khác, hắn chỉ mong nhận được từ nàng một câu trả lời có thể thỏa mãn nỗi băn khoăn của hắn.
Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, cái mũi hơi cay cay, nàng đẩy mạnh hắn ra, quay đầu đi, hít một hơi thật sâu đè nén cảm xúc đang dâng trào.
" Hoàng Bắc Nguyệt, ta thật sự là Phong Liên Dực, chỉ là, thay đổi rồi.
"
" Nếu đã như vậy thì ta với ngươi bây giờ không quen, không cần nói nhiều làm gì.
"
Hoàng Bắc Nguyệt lấy kiếm ra, bộ dạng chuẩn bị chiến đấu, không thể chỉ vì vài câu nói của hắn mà xúc động được.
Phong Liên Dực thoáng ngạc nhiên, liền khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng như trước, bảo kiếm cũng yên vị trên tay, ánh mắt như băng tràn ngập lạnh lẽo
" Nếu đã vậy thì ta cũng sẽ không nói nhiều.
Lần này, ngươi phải theo ta về Bắc Diệu.
"
Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt quang mang chợt lóe, mũi chân nhún một cái phi thân lên, Phong Liên Dực đỡ một nhát chém của nàng, xung quanh hắn gió tụ tập lại