" Ngụy Võ Thần, thần thú cấp bảy đây sao? Ngươi có lộn thành linh thú cấp bảy không đấy? "
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi trên lưng Tiểu hổ, thỉnh thoảng lại quất chiếc roi trên tay xuống đất, thích thú nhìn Lôi Long Bạo Nộ của Ngụy Võ Thần nằm quằn quại run rẩy dưới đất, chẳng khác gì con sâu.
Trên người Tiểu hổ lửa vòng ròng thánh hừng hực cháy, nàng một đầu hồng phát ngồi trên lưng nó, càng thêm rực rỡ diễm lệ, nhìn càng chói mắt.
" Lão phu đánh giá sai ngươi rồi.
"
Ngụy Võ Thần ánh mắt hung ác trừng nàng, nghiến răng nói hắn nằm bò trên nền đất, trang phục đen nhiễm đầy máu tươi, những cao thủ đi theo hắn cũng chết từ lâu, nữ nhân này căn bản muốn hành hạ nên mới không giết hắn luôn.
Khắp nơi dính đầy máu nhưng trên người Hoàng Bắc Nguyệt không dính đến tí máu, bạch y trắng toát không nhiễm bụi trần, càng thêm khiêu khích Ngụy Võ Thần.
" Năm đó ngươi cấu kết thánh quân hại mẫu thân ta, hôm nay ta nhất định bắt ngươi trả lại gấp trăm lần.
"
Nàng vung tay lên, Ngụy Võ Thần đang nằm bò dưới đất bỗng nhiên bị một lực đạo mạnh đánh bay ra đập thẳng vào kết giới, máu từ trong mồm chảy xuống, hắn một tay ôm ngực ho khan không ngừng, mỗi lần ho lại một búng máu theo đó bắn ra.
Thấy hắn đã ngồi dựa vào kết giới, Hoàng Bắc Nguyệt liền hài lòng, mở tay ra, hàn băng kết thành một cây phi tiêu sắc nhọn lóe quang mang trên tay nàng.
Từ lần đầu xuyên không đến giờ, nàng còn chưa chơi được trò này đâu.
Phi tiêu là trò nàng rất yêu thích ở hiện đại, hầu như ngày nào rảnh là cũng phải đến bar chơi, nàng là cao thủ trong trò này đấy nha.
" Cái...!cái đó là gì? "
Ngụy Võ Thần suy yếu mở miệng, nhìn mũi tên trên tay Hoàng Bắc Nguyệt thật lạ mắt, hắn chưa thấy bao giờ.
Hoàng Bắc Nguyệt không trả lời, chỉ cười lạnh rồi đưa phi tiêu lên ngắm ngắm, mở miệng nói một câu khiến cho Ngụy Võ Thần sợ mất hồn
" Hồng tâm là đâu được ta? Trán, hay tim? "
Lôi Long Bạo Nộ một bên thấy chủ nhân mình bị hại đến thảm ra như vậy liền gầm một tiếng, bay đến trước mắt Ngụy Võ Thần.
Vừa lúc đó Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Ngu ngốc" rồi phi một mũi ra, cắm ngay giữa trán Lôi Long Bạo Nộ.
" Trúng rồi! "
Lôi Long Bạo Nộ ăn đau giãy người gầm lớn, phi tiêu cắm trên đầu hắn hàn băng tỏa ra, đống băng từ miệng vết cắm lan ra cả đầu.
Thấy linh thú của mình bị như vậy, Ngụy Võ Thần sắc mặt càng tái nhợt, nhìn nàng cầu xin.
" Hoàng Bắc Nguyệt, tha cho...cho ta.
Ta sẽ cho người Đông Ly Quốc, ta sẽ dâng Đông Ly Quốc lên cho người! "
Giờ quan trọng nhất là giữ được mạng, trả thù để tính sau.
Hắn chắc chắn Hoàng Bắc Nguyệt cũng giống như mẫu thân của nàng, đều muốn thống nhất các nước.
Vút
" Aaaaaa! "
Một mũi tên ngay giữa ngực hắn, hàn băng tỏa ra lạnh lẽo như muốn đóng băng cơ thể, người hắn dần trở thành màu tím, hắn nhìn tay mình liền run rẩy.
" Ngươi...!ngươi....!"
" Muốn Đông Ly Quốc rất dễ dàng, ta chỉ cần chặt đầu của ngươi lấy ra uy ép lão hoàng đế là hắn sẽ tự dâng hai tay đưa Đông Ly cho
ta.
"
Mũi tên của nàng cắm sâu vào mạch máu của hắn, rồi từ đó các mạch máu trong cơ thể dần đông lại, nàng đã cho hắn một viên đan dược, trừ khi nàng giết, chứ không hắn sẽ không tự tử được.
" Đến rồi.
Ngụy Võ Thần, có người muốn gặp ngươi này.
"
Hoàng Bắc Nguyệt bỗng liếc ra ngoài kết giới, rồi vung tay, một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành hồng y đỏ rực cùng Nến Đỏ bước vào, thấy cảnh tượng bên trong nàng giật mình một cái, Nến Đỏ bên cạnh cũng không khỏi cả kinh.
Chủ nhân ra tay thật ác!
" Yên Nhiên tiểu thư, có muốn thử không? "
Hoàng Bắc Nguyệt cười rồi nhảy xuống, đưa một cây phi tiêu cho nàng, được ánh lửa chói phía sau, lại một đầu hồng phát như lửa, chói mắt đến nỗi trong lòng Ngụy Yên Nhiên tâm khẽ nhảy một cái, hơi đỏ mặt cúi đầu nhận lấy vật kì lạ này.
Vị Bắc Nguyệt quận chúa này diện mạo tuyệt sắc, khuôn mặt lại nghiêm nghị cứng cỏi như nam nhân, đúng là nữ nhân khác biệt nhất.
" Ngụy Yên Nhiên, ngươi dám cấu kết bọn họ hại ta, mẫu thân của ngươi đang còn ở trong tay ta! "
Vút
Tiếng xé gió lại lần nữa phi đến, một mũi tên lại cắm vào bụng hắn, hắn đau đớn la to, khổ sở rút mũi phi tiêu ra ném qua một bên.
" Không phải sợ, ta sẽ đi cứu mẫu thân ngươi, giúp hai người đoàn tụ.
"
Sau khi phi xong, Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói.
Ngụy Yên Nhiên không biết tại sao lại có một sự tín nhiệm chặt chẽ với người