Vị trí Vô Cương ngã xuống bỗng hiện lên một trận pháp lớn, nguyên khí dồi dào ba động cực mạnh, gió thổi cát bụi bay lên, năm loại thuộc tính nguyên khí không ngừng đánh tan ma khí của hắn và hút đi.
"Vô Cương, bất ngờ không? Ta phải nhờ sự giúp đỡ của các vị vương ở Tư U Cảnh đấygn"
Hoàng Bắc Nguyệt cầm Tru Ma Thần Kiếm bước đến gần hắn, thanh kiếm lóe sáng ánh vào tròng mắt Vô Cương làm đồng tử hắn co lại.
" Sao ngươi lại có thanh kiếm này? "
Vô Cương có chút hốt hoảng.
" Mượn của một người.
"
Hoàng Bắc Nguyệt cười tủm tỉm, nàng đến gần trận pháp, chĩa kiếm ngay tim Vô Cương chuẩn bị đâm xuống.
" Hoàng Bắc Nguyệt, kia là ngươi yêu đúng không? "
Vô Cương bỗng tà ác nói chỉ vào Phong Liên Dực.
" Thì sao? "
Hoàng Bắc Nguyệt trở nên cảnh giác, hắn nhất định có ý đồ gì đó.
" Aaaaa! "
Hỏa Tịch đang điều hành trận pháp bỗng hét thảm một tiếng, Hoàng Bắc Nguyệt vội quay người nhìn thì thấy Hỏa Tịch quỳ rạp xuống ôm lấy cơ thể không ngừng run rẩy, cả người bao trùm bởi hắc khí nồng đậm.
" Hỏa Tịch! "
Bốn người còn lại kinh hô.
Còn chưa kịp nhận rõ được việc gì đang xảy ra thì lại đến lượt Thổ Nhuyễn quỳ rạp người, cả người cũng có hắc khí nồng đậm bao trùm.
" Chết tiệt! "
Hoàng Bắc Nguyệt chửi thầm xoay người cầm kiếm đâm xuống, đâm ngay vào giữa tim Vô Cương, máu tươi cũng chảy theo mũi kiếm, mồm hắn cũng chảy ra tơ máu, cả người dần tan theo những mảnh vụn đen nhỏ bay lên.
Hoàng Bắc Nguyệt rút kiếm ra, máu tươi bắn lên nhiễm đỏ y phục đen của hắn vô cùng quỷ dị.
Trận pháp cũng biến mất, hắc khí trên người của Hỏa Tịch và Thổ Nhuyễn cũng tiêu tán, hai ngươi họ ngã xuống đất ngất đi.
" Kết thúc rồi.
"
Hoàng Bắc Nguyệt nắm lỏng Tru Ma Thần Kiếm, trận chiến này dù trọng thương nặng nhưng cũng không có người thân thương vong, nàng cũng an tâm rồi.
" Hoàng Bắc Nguyệt! Không xong, đây là...!"
Tru Ma bỗng lên tiếng nhưng lại bị tiếng nói sửng sốt của Yểm át đi, Hoàng Bắc Nguyệt vẫn đang trong trạng thái toàn thân thả lỏng nên chưa phản ứng được gì, chỉ đột nhiên cảm nhận được gió nổi lên rồi tiếng Phong Liên Dực hốt hoảng kêu to: " Cẩn thận! "
Phập
Hoàng Bắc Nguyệt quay người, vạt áo trắng tinh khiết hơi bay lên, bóng lưng thon dài đứng chắn trước mặt nàng, trước người hắn vài giọt máu bắn lên, một mũi kiếm đen đâm xuyên ngực trái của hắn, máu nhỏ từng giọt nơi mũi kiếm.
Hoàng Bắc Nguyệt đồng tử co rụt, trái tim như bị bóp chặt, hơi thở cũng khó chịu.
" Phong Liên Dực! "
Vô Cương vừa rút kiếm ra, thân ảnh Phong Liên Dực liền vụt ngay phía sau hắn giữ chặt lại.
" Nguyệt, nhanh lên! "
Hắn hô to.
Vô Cương vùng ra xoay người đánh mạnh vào bụng hắn nhưng vừa hạ thủ xong cũng một thanh kiếm đâm vào tim hắn từ đằng sau, từ tim truyền đến cảm giác đau rát, Tru Ma Thần Kiếm phát ra tiếng cười.
" Ha ha ha! Vô Cương đại nhân, lần này Trọng Tịch không để ngươi luân hồi nữa đâu.
"
Hoàng Bắc Nguyệt rút kiếm ra thì đánh rơi xuống, chạy nhanh đến chỗ bạch y nam tử người nhiễm đầy máu đang nằm.
" Phong Liên Dực, sao ngươi lại đỡ nhát kiếm đó cho ta, tại sao?! "
Nàng quỳ xuống ôm lấy hắn, máu của hắn dính đầy lên tay và người nàng, khuôn mặt xinh