Ngày hôm sau, Tư Mệnh Chi Thần mang đèn tụ hồn đến để lên đầu giường, sau đó đưa tay kết ấn, một vòng tròn trận pháp đầy hoa văn cổ xưa phát sáng trên người, khẽ gật đầu với Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, lấy ra một thanh đao cứa sâu vào hai lòng bàn tay mình, máu vừa nhỏ xuống, một đường hoa văn trên trận pháp từ màu vàng đân chuyển thành màu đỏ.
" Cứ để như vậy đến khi tất cả hoa văn đều hóa thành màu đỏ là thành.
"
Tư Mệnh Chi Thần thu tay nói.
" Lão bát quái ngươi coi như tốt.
Sau có gặp vấn đề gì ta không ngại khó đâu.
"
Hoàng Bắc Nguyệt vẫn tiêu sái nói dù thân thể đang dần thiếu máu.
Vài phút sau hơn một nửa trận pháp đã thành màu đỏ, thân thể của Phong Liên Dực cũng đang hồi phục rất nhanh, hồng hào trở lại.
Nàng lúc này cũng đã choáng váng đầu óc, còn suýt ngã mấy lần, may tinh thần tốt nên chưa bị ngất đi.
Trên hai cánh tay trắng nõn đã đầy vết xước nàng lại cứa thêm một đường nữa, cả người ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt, cả người phải dựa vào Tiểu hổ bên cạnh.
" Chủ nhân, người nên dừng lại nghỉ ngơi một chút đi.
"
Giờ Tiểu hổ đã có thể trở thành hình người, Chi Chi hôm qua cũng đã được đưa về Tư U Cảnh, nàng không bỏ Chi Chi, chỉ là để Dạ Vương giải trừ phong ấn với cho hai con họ đoàn tụ thôi.
Trên trận pháp còn một đường văn cuối cùng cũng chuyển thành màu đỏ, trận pháp lóe lên rồi biến mất, giờ trông Phong Liên Dực chỉ giống ngươi đang ngủ thôi, nếu trái tim không đập thì không ai biết hắn đã...
" Lão bát quái, tiến hành bước tiếp theo thôi.
"
Mặc kệ các vết thương chằng chịt trên hai tay, Hoàng Bắc Nguyệt vẫn cười gượng nói.
" Đúng là một nha đầu cứng rắn.
"
Tư Mệnh Chi Thần nói rồi đến gần, đặt ngón tay vào giữa trán nàng, tay kia để trước ngực, miệng lẩm bẩm câu chú gì đó rất dài.
Trong đầu Hoàng Bắc Nguyệt hiện lên hình ảnh của Linh Lung, vẫn là bộ dáng lạnh lùng bất gần, phiêu phiêu tự đại, nàng ta mỉm cười với nàng một cái rồi biến thành vạt sáng biến mất.
Tư Mệnh lấy đèn tụ hồn cẩn thận bỏ một nửa hồn phách của Hoàng Bắc Nguyệt vào rồi để lại đầu giường.
Hoàng Bắc Nguyệt lúc này đầu óc như trống rỗng, nhưng lại nhẹ nhàng hơn nàng nghĩ, vẫn giữ tinh thần được.
" Hình như vừa rồi...!"
" Đúng vậy, là Linh Lung thượng thần giúp ngươi bổ sung linh hồn, giờ ngươi chỉ cần uống thuốc tĩnh dưỡng và ngủ vài ngày là linh hồn đang khuyết sẽ tự lành lại."
Biết được nàng định nói gì, Tư Mệnh liền nói một câu.
" Hừ, tính ra thần tộc các ngươi cũng không xấu xa như ta nghỉ.
"
Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ giọng nói.
" Cũng không hẳn, không phải tất cả đều tốt.
"
" Nhưng chỉ cần những người tiếp xúc với ta tốt là được.
"
Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười.
" Vậy chuyện của Mặc Liên thế nào? "
" Ta đã đưa hắn đi luân hồi, Tơ Hồng quân suốt ngày say xỉn nhưng vì ngươi sẽ giúp Hoa Hi nên nàng ta đồng ý, nối duyên tuyến của Mặc Liên và Hồng Liên kiếp sau.
"
" Tốt quá rồi...!Giờ chỉ cần Phong Liên Dực tỉnh lại thôi...!"
Nói xong