" Linh Tôn xin bớt giận! "
Rất xa, một lão giả đầu tóc bạc trắng cưỡi linh thú Tiên Hạc bay đến, trường bào màu trắng trong gió phất phơ.
Tiên phong đạo cốt, khí thế đạm mạc, giống như một vị thượng tiên!
Thương Hà viện trưởng cầu xin Linh Tôn tha cho Tiêu Trọng Kì và Tiết Mộng.
Hoàng Bắc Nguyệt đối với vị viện trưởng này cũng không xa lạ.
Kiếp trước khi nàng dựng lại linh thể, trừ những người thân quen biết ra thì còn viện trưởng.
Ông biết nàng là Nguyệt Dạ và là Hí Thiên, còn là hậu nhân của người đó.
Linh Tôn cũng miễn cưỡng thu lại trừng phạt chi hỏa, còn hai người kia nằm co quắp ở đất, miệng sùi bọt mép, cơ hồ sắp không chịu đc nổi.
" Đa tạ Linh Tôn! "
Thương Hà biện trưởng cung kính tạ ơn một tiếng rồi vội vàng nhảy xuống xem thương thế của hai người kia.
Trên tòa tháp thứ bảy, thân thể Linh Tôn chậm rãi theo thân tháp cao lớn xoay quanh xuống, tự hồ nhanh quay về.
Vạn Thú Vô Cương đeo trên cổ nàng lại nhẹ nhảy một cái, Linh Tôn Linh Tôn vốn nhanh chóng dời đi, đột nhiên hít một ngụm khí lạnh.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, nhìn đầu rồng thật lớn quay sang phía này nhìn lại.
Linh Tôn là nhìn chính nàng.
Cặp mặt kia đúng là đuổi theo sự rung động của Vạn Thú Vô Cương mà nhìn đến.
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng ngước mắt, đối diện hai mắt thật lớn của Linh Tôn.
Hoàng Bắc Nguyệt bên môi treo ý cười, tối nay sẽ gặp lại!
Linh Tôn thở dài một tiếng, như một cơn lốc thổi qua, một mảnh rừng rậm bị thổi ào ào lay động, nó dời ánh mắt đi chỗ khác, chậm rãi dọc theo tháp cao xoay xuống, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
" Nghĩ không ra lão già kia còn sống! "
Thanh âm của Yểm vang lên tới, nhắc tới Linh Tôn thanh âm mang theo tia ngưng trọng
" Nghĩ không ra hắn luyện hóa trừng phạt chi hỏa dưới tòa tháp thứ bảy, hừ, thực lực so với trước kia mạnh lên không ít! "
" Quả thật là rất mạnh! "
Hoàng Bắc Nguyệt hơi vuốt cằm cảm thán.
" Hoàng Bắc Nguyệt, giai đoạn Băng Linh Huyễn Điễu của ngươi cùng Tử Diễm Hỏa Kì Lân của Thái tử Chiến Dã hiện tại ở trước mặt hắn chỉ như là tiểu hài tử mới sinh ra, trên đời này sợ chỉ có ta mới cùng hắn đánh một trận "
Yểm vô cùng tự phụ nói, trong khẩu khí có cuồng vọng, ai cũng không để vào mắt.
Không chỉ có mình ngươi đâu, còn ta với Phong Liên Dực và Mặc Liên, đều có thể đánh cùng hắn đánh một trận!
Hoàng Bắc Nguyệt bĩu môi suy nghĩ.
" Nói nhiều như vậy là muốn ta thả ngươi ra? Không có cửa đâu! "
" Hoàng Bắc Nguyệt, nếu ngươi mà chọc giận hắn, chỉ ta mới có thể cứu ngươi.
Ngươi cùng ta giúp đỡ lẫn nhau, tuyệt đối có thể vô địch thiên hạ! "
Yểm tức giận nói.
" Người nào nói cho ngươi ta muốn chọc giận hắn? Tối nay ta sẽ đến thất pháp xem xét một chút "
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng cười.
" Ngươi đến địa bàn của hắn không phải là chọc giận hắn sao? "
Thanh âm của Yểm vô cùng tức giận, nha đầu này vừa bảo không chọc giận hắn vậy mà lại đến địa bàn cấm của hắn?
" Hừ, ngươi thì biết gì? Câm mồm rồi ngoan ngoãn chờ tối nay đi! "
" Ngươi!....!"
" Ta sao? "
Hoàng Bắc Nguyệt châm chọc hắn.
Yểm không thèm nói chuyện với nàng nữa, hừ lạnh một tiếng rồi đi sâu vào Hắc Thuỷ Cấm Lao.
" Tiểu thư, đại thiếu gia bị trọng thương được đưa về rồi "
Đông Lăng kéo váy nàng.
" Được rồi, chúng ta đi thôi! "
" Vâng "
Ở đây hết việc của nàng rồi, phải đi nghỉ ngơi chút