Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt vui vẻ, hai tay lập tức kết ấn, một đợt mưa đá thật lớn đem hỏa diễm chung quanh cửa hang động dập tắt toàn bộ.
Yểm thấy vậy không khỏi kinh ngạc, nha đầu này đây là lần đầu tiên vào thất pháp sao lại biết có một hang động ở đây?
Trái ngược với biển lửa nóng rực bên ngoài, vừa vào đến trong động, trên đỉnh đầu liền có từng giọt nước tí tách nhỏ xuống.
Giọt nước lạnh lẽo rơi vào trên mặt, cùng nhiệt độ bên ngoài hoàn toàn không giống nhau.
Hiện tại bọn họ đi qua nơi này là một nơi toàn vách đá chật hẹp, hai bên thạch bích bóng lóa dựng đứng, phía trên phủ đầy rêu xanh.
Xung quanh âm u lạnh lẽo cùng hỏa diễm cuồn cuộn bên ngoài, khó tưởng tượng hai nơi đối lập như thế này lại có thể ở ngay cạnh nhau.
Ào ào....
Nghe được thanh âm nước chảy, Hoàng Bắc Nguyệt liền nói
" Chúng ta có thể từ trong nước ly khai.
"
Hoàng Bắc Nguyệt hướng vách núi cheo leo đi tới.
Nàng nhanh chóng nhảy xuống một tảng đá lớn sát mép vực, Chiến Dã cũng đi tới bên cạnh nàng, liếc mắt nhìn mặt nước u ám, cau mày nói
" Chúng ta không biết cái hồ này rộng và sâu đến mức nào, cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể ra được bên ngoài nữa.
"
" Ha, cái hồ này sao làm khó được ta? Yên tâm, ta có biện pháp mà "
Hoàng Bắc Nguyệt cười hì hì sâu kín mà nói.
Chiến Dã tin nàng nói được là sẽ làm được nhưng hắn vẫn khó hiểu không biết cách của nàng để rời khỏi đây.
Hoàng Bắc Nguyệt lấy Tị Thuỷ Châu từ trong nạp giờ ra, viên châu này được tử quang vờn quanh, vô cùng mĩ lệ.
Chiến Dã quay đầu lại nhìn, đột nhiên kinh hô một tiếng
"Tị Thuỷ Châu! "
" Thái tử điện hạ thật là tinh tường nha "
Hoàng Bắc Nguyệt dựng thẳng ngón cái lên khen ngợi một tiếng.
Chiến Dã nhìn nàng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Chỉ cần liên hệ đến việc An Quốc Công phủ bị mất trộm đủ thứ, lại thêm vào viên Tị Thuỷ Châu này, hắn chẳng lẽ còn không hiểu sao?
Này Hí Thiên......Thật là một gia hỏa thích làm việc mờ ám a!
" Chúng ta theo hướng nước chảy đi, ở đó chắc chắn có lối ra! "
Hoàng Bắc Nguyệt nói.
Hai người thu hồi linh thú lại.
Hoàng Bắc Nguyệt đem Tị Thuỷ Châu quăng vào trong nước, nó lập tức phóng ra tử quang rực rỡ.
Tử quang biến mất, một không gian khô ráo lập tức xuất hiện, nó giống như một gian phòng được làm từ pha lê, bên trong có thể chứa đến bốn năm người.
Hoàng Bắc Nguyệt lặng im nhìn không gian của Tị Thuỷ Châu, ánh mắt có chút rũ xuống, vì có đấu bồng che nên Chiến Dã không thấy được cảm xúc gì trên mặt nàng.
Nàng nhớ kiếp trước chỉ có hai lần dùng Tị Thuỷ Châu, một là lần đầu đi cùng Chiến Dã thế này, hai là.....
Thấy nàng bỗng nhiên im lặng nhìn mặt hồ u ám, Chiến Dã liền nhẹ giọng hỏi
" Làm sao vậy? "
" À, không có gì.
Chỉ là ta cảm giác được dưới nước hình như dưới nước có một con Thôn Thiên Hồng Mãng khác "
Hoàng Bắc Nguyệt hoàng hồn nói, nàng có chút cười khổ,