" Sư phụ ngươi hẳn rất giỏi mới dạy dỗ ngươi trở nên lợi hại như vậy, ta thật muốn cảm ơn hắn một phen.
"
" Sư phụ hẳn sẽ rất vui khi có người khen hắn như vậy, nhưng hắn là cao nhân ẩn dật, không thể xuất hiện a.
"
Cảm ơn? Hoàng Bắc Nguyệt khinh bỉ trong lòng.
Ngươi nói muốn cảm ơn sư phụ ta vậy mà sau này ngươi lại lợi dụng hắn hóa ma?
Đúng là đồ giả dối!
" Oa, không hổ là Tiêu Dao vương, luyện chế được đan dược chỉ cần ngửi sơ cũng đã có thể cảm nhận được dược tính lợi hại của nó.
"
Thanh âm Lạc Lạc bỗng nhiên vang lên, hắn cười cười đi tới.
" Quá khen quá khen.
"
Tiêu Dao vương khiêm tốn.
Lạc Lạc cười nói
" Đây là Ngưng Ngọc Đan đi, giống với thứ lúc trước ngươi dùng đúng không? "
" Đúng vậy.
"
Tiêu Dao vương ôn hòa nói.
Lạc Lạc nhìn Ngưng Ngọc Đan một chút, bỗng nhiên nói
" Trở thành một tên Luyện dược sư là cái dạng cảm giác gì a? "
" Ngươi muốn học luyện dược? "
Tiêu Dao vương vỗ nhẹ quạt giấy, ánh mắt xẹt qua Hoàng Bắc Nguyệt.
" Luyện dược thuật đâu phải là thứ muốn học là học đâu chứ.
Bắc Nguyệt quận chúa có chọn y học, có phải hay không muốn trở thành một luyện dược sư? "
" Ta cũng có chút hứng thú.
"
Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt đáp.
Tiêu Dao vương nghe nàng nói đang cười ôn hòa bỗng nhiên đứng dậy, nét mặt có chút suy tư nhưng lại nghe Hoàng Bắc Nguyệt bổ sung một câu
" Nhưng bất quá ta vẫn thích làm một cái triệu hoán sư.
"
Bỗng nhiên trên boong thuyền có truyền tiếng cãi nhau, có người hô lớn một câu " Có người chết chìm!", sau đó nghe bõm một tiếng, hắn ta đã nhảy xuống hồ.
Hừ, Tiêu Vận đúng là mặt dày muốn làm quen với Tống Mịch.
Hoàng Bắc Nguyệt nghĩ rồi ra boong tàu xem.
Trong không gian vang lên tiếng khóc của một thiếu nữ, Hoàng Bắc Nguyệt liền thoáng nhíu mày, sao cô ta cứ thích khóc vậy?
" Ta làTiêu Vận, là Nhị tiểu thư của trưởng công chúa phủ.
"
Thanh âm run rẩy của Tiêu Vận thốt lên.
" Nguyên lai là Nhị tiểu thư của trưởng công chúa phủ, mau, người đâu, mau mời nhị tiểu thư vào trong thay y phục kẻo nàng bị lạnh.
"
Thanh âm thanh nhã của Tiêu Dao vương vang lên.
Tiêu Vận run cầm cập nhưng vẫn cố tỏ ra ôn nhu, điềm đạm nói
" Đa tạ Vương Gia.
"
Hoàng Bắc Nguyệt đẩy nhẹ một người rồi tiến lên phía trước
" Nhị tỷ! "
Nghe được thanh âm lanh lảnh này, mọi người đang đi cũng dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn một chút.
Hoàng Bắc Nguyệt chạy đến trước mặt Tiêu Vận, kéo kéo tay nàng, lo lắng hỏi
" Nhị tỷ, ngươi làm sao lại thành ra như vậy? "
Tiêu Vận có chút kinh ngạc khi thấy Hoàng Bắc Nguyệt, nhưng rồi trong lòng nổi lên ghen ghét.
Dáng vẻ hiện giờ của nàng vô cùng chật vật mà Hoàng Bắc Nguyệt y phục chỉnh tề, khuôn mặt tinh sảo không son phấn, xinh đẹp động lòng người.
Nàng trước đây đối với dung mạo của mình tuyệt đối là tự tin nhưng nhìn Hoàng Bắc Nguyệt hôm nay lòng kiêu ngạo của nàng đã bị đả kích trầm trọng a.
Huống hồ là ngay trước mặt Tiêu Dao vương!
Tiêu Vận cũng không biết tại sao mình lại phẫn nộ như thế, một luồng ghen tị chi hỏa bùng lên, thiêu đốt cả lí trí