"Ta không việc gì phải lừa gạt một tiểu hài tử cả." A Nhị đặt đôi đũa trên tay xuống, vỗ vỗ đầu Nam Thiên Sang.
Nam Thiên Sang dường như vẫn còn nghi ngờ một chút nhưng cũng không nói gì thêm.
Dù sao một đứa trẻ vẫn sẽ ngây thơ hơn một người trưởng thành rất nhiều.
"Vậy bao giờ đệ mới được gặp lại ca ca?"
"Nếu đệ ngoan ngoãn sẽ được gặp!" A Nhị sau khi trả lời câu nói đó liền yên lặng không nói thêm câu nào.
Mà Nam Thiên Sang cũng thật sự ngoan ngoãn nghe lời hơn, không còn gào thét ầm ĩ đòi ra ngoài nữa, yên tĩnh học kiến thức trong sách mà Hàn Băng đưa cho.
A Nhị theo khoảng thời gian nhất định sẽ ghé qua giám sát, mặc dù có một nha hoàn ở cùng cậu nhóc nhưng hắn vẫn không yên tâm, mọi chuyện phải đảm bảo chắc chắn là lẽ sống của hắn.
........................
Sau khi đọc cuốn sách mà Tư Đồ Vũ Thiên đưa cho, trong đầu nàng vô thức hiện lên tất cả chiêu thức mà cuốn sách miêu tả.
Dường như đối với nàng mà nói, những chiêu thức ấy đã quen thuộc đến không thể thuộc hơn, mặc dù nàng và nguyên chủ chưa từng học qua bao giờ.
Nhất Nhất Ảnh Tâm!
Chắc chắn là Nhất Nhất Ảnh Tâm đang tự động phát huy công dụng của nó!
Hàn Băng gấp lại cuốn sách, hít vào một hơi thật sâu, lại liếc nhìn về thanh kiếm để cạnh tủ đầu giường, Hàn Băng lập tức cầm lên, rút kiếm ra chỉ thẳng vào nam nhân đang yên tĩnh thưởng trà ở bàn đá kia.
Tư Đồ Vũ Thiên nhìn hành động của nàng đầy tò mò.
Mèo nhỏ kia lại muốn đánh nhau với hắn sao?
Suy nghĩ vừa dứt, thân hình Hàn Băng đã lao đến trước mặt hắn.
Từng tầng chiêu thức quỷ dị khó phân, tầng tầng lớp lớp kiếm khí theo hướng hắn mà tiến tới.
Tư Đồ Vũ Thiên nâng chén trà trong tay lên đỡ, nghiêng người tránh né cũng không đánh trả lại nàng.
Hắn cảm nhận được trong những chiêu của Hàn Băng đánh ra, tất cả đều không có nội lực!
Sau khi qua được mười chiêu, Tư Đồ Vũ Thiên hoàn toàn bất ngờ rồi! Tất cả đòn đánh nàng tung ra đều là Kim Ảnh Trọng mà hắn vừa đưa cho nàng đọc!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà nàng đã học thành công bộ kiếm pháp đặc biệt này lại còn vận dụng thuần thục như vậy, thật sự là làm hắn vô cùng kinh ngạc.
Hàn Băng biết bản thân hiện tại không thể đánh thắng hắn, sau một lượt tung chiêu liền thu kiếm lại, nhíu mày quay về giường đắp chăn tiếp tục đọc sách.
"..." Tư Đồ Vũ Thiên có chút câm nín.
Nàng đây là đang lấy hắn làm bao cát tập luyện?!
Quả thật Hàn Băng đang đem hắn làm mục tiêu công kích của bản thân mình! Hắn mạnh hơn nàng, lại đang khiến nàng không thoải mái, tất nhiên sẽ tìm cơ hội trút giận lên hắn! Mặc dù nàng biết mọi việc đều không ảnh hưởng gì đến hắn, nhưng không thể làm gì hắn càng khiến nàng khó chịu hơn.
Nếu tạm thời không thể thoát ra khỏi nơi này, vậy thì thích nghi thôi! Dù sao ở lại đây, nàng có thể học tập thêm nhiều thứ, trau dồi sức mạnh cho bản thân!
Vừa rồi khi vận dụng bộ kiếm pháp kia, nàng cảm thấy có một số chiêu thức thừa thãi và một vài động tác bị yếu khi tấn công tầm gần.
Nếu có thể thay thế bằng những chiêu thức mạnh mẽ khác, có lẽ sẽ tuyệt vời hơn như thế nữa.
Hàn Băng ngước đầu lên nhìn về thân ảnh đang nhàn nhã thưởng trà kia, lại nhìn về kệ sách cạnh tường, thở dài một hơi rồi đóng cuốn sách lại, kéo chăn lên dự định nằm ngủ.
Tư Đồ Vũ Thiên vẫn luôn chú ý đến mọi hành động của nàng, việc nàng nhìn hắn rồi thở dài khiến hắn có chút khẽ trầm tư, đặt ly ngọc trong tay xuống, chân không tiếng động bước đến cạnh giường.
Hàn Băng mặc dù bị phong tỏa nội lực tạm thời nhưng vẫn cảm nhận được sự xuất hiện của hắn, khẽ nhíu mày liễu lại.
Ngay khi nàng đang tự hỏi tiếp theo hắn ta sẽ làm gì thì trên giường bỗng nhún xuống, tấm chăn nàng đang đắp bị kéo