Tư Đồ Vũ Thiên có chút hốt hoảng, đứng dậy kéo Hàn Băng vào lòng, ôm chặt lấy nàng.
Hàn Băng bị hành động bất chợt của hắn làm cho ngơ ngẩn.
Tên này lại đang lên cơn gì nữa vậy?!
Hai tay nàng để ở bụng Tư Đồ Vũ Thiên khẽ đẩy ra làm hắn ôm nàng càng thêm chặt hơn.
"Ngươi buông ra! Lại lên cơn gì vậy chứ!?"
"..." Tư Đồ Vũ Thiên nghe lời nàng nói, vòng tay có chút nới lỏng ra.
"Nương tử, hứa với ta, không bao giờ rời bỏ ta!"
Hàn Băng nhíu mày không trả lời ngay lập tức, cả người cứ im lặng như một pho tượng đá.
"Nương tử, hứa đi mà! Hãy hứa rằng sau này dù có chuyện gì đi chăng nữa, cũng sẽ không bao giờ cách xa ta, bỏ lại ta một mình! Được không?" Tư Đồ Vũ Thiên gục đầu vào vai nàng khẽ thủ thỉ.
"Tư Đồ Vũ Thiên! Ta và ngươi không cùng thế giới! Con đường ta và ngươi đi cũng khác biệt hoàn toàn!"
"Nàng ở đâu nơi đó sẽ là nhà của ta! Nàng muốn đi đường nào, ta sẽ cùng nàng đi! Đông tây nam bắc, trên trời dưới đất, chỉ cần nàng muốn ta đều sẽ đi cùng nàng! Hàn Băng, hãy ở bên ta được không?"
"Ta và ngươi chỉ quen biết nhau chưa tới hai ngày! Ta thích gì ghét gì, muốn làm gì ngươi cũng không biết! Ta và ngươi vốn là không thể!" Hàn Băng lui về sau một bước, hai tay đẩy hắn ra.
"Không! Cả đời này ta đã xác định là nàng, và chỉ có thể là nàng! Nàng thích gì, ghét gì, muốn làm gì ta có thể lắng nghe và ghi nhớ, chỉ cần nàng cho ta biết, ta sẽ cùng nàng thực hiện! Nàng hãy cho ta một cơ hội, có được không?!" Tư Đồ Vũ Thiên ôm nàng chặt hơn, không thể cho nàng thoát khỏi vòng tay hắn.
"Ta không muốn yêu đương."
"Ta có thể chờ đến lúc nàng muốn!"
"Ta không thích ngươi!".
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
"Rồi nàng sẽ thích ta!"
"Ta..."
"Dù nàng nói gì đi nữa, ta cũng sẽ không bao giờ buông tay nàng!"
"Ngươi..."
Không để cho Hàn Băng nói tiếp, Tư Đồ Vũ Thiên đã ghìm chặt nàng lại, cúi đầu xuống hôn.
Nụ hôn của hắn như cuồng phong vũ bão, cực kỳ bá đạo không cho phép nàng trốn tránh.
Hàn Băng dù dùng bao nhiêu sức cũng không thể đẩy được hắn ra, bị ép buộc chấp nhận nụ hôn bá đạo từ hắn, cùng hắn dây dưa.
Tư Đồ Vũ Thiên điên cuồng say xưa gặm nhấm vị ngọt từ đôi môi nàng, dường như nàng chính là liều thuốc phiện cực mạnh khiến hắn không thể nào dứt ra nổi! Lại giống như bị trúng kịch độc, mà nàng chính là giải dược duy nhất trên thế gian này của hắn!
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng nhăn nhó của mĩ nhân, Tư Đồ Vũ Thiên mới luyến tiếc rời đi.
Hàn Băng cảm thấy trời đất có chút quay cuồng, không khí xung quanh như rút cạn hết đi.
"Đồ ngốc này, nàng phải thở bằng mũi chứ!"
Hàn Băng sau khi hít thở ổn định lại liền mạnh mẽ đẩy hắn ra, ánh mắt tức giận kìm nén, trở lại vị trí ghế ngồi của bản thân.
Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười nhìn đôi môi vì hắn tác động mà hơi sưng lên, lại thêm khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chín, cảm thấy nàng thật sự rất đáng yêu.
Sải bước tiến tới trước mặt nàng, Tư Đồ Vũ Thiên quỳ một chân xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
"Hàn Băng, hãy cho ta một cơ hội được theo đuổi nàng! Có được không?"
Hàn Băng có chút bất ngờ rồi! Nam nhân của thời đại này, dưới đầu gối chính là vàng, không dễ dàng gì mà quỳ xuống trước mặt ai, vậy mà bây giờ hắn lại...
A Nhất A Nhị đứng phía xa càng thêm nghi ngờ cuộc sống.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, lại nhìn thân ảnh phía xa kia, trực tiếp nhắm mắt lại coi như không thấy gì!
Chủ mẫu tương lai này, định sẵn chỉ có thể là nữ tử đó mà thôi! Sau này phải đối xử cẩn thận, như vậy mới mong chủ tử nhân từ khoan dung với bọn họ thêm một chút a!
Hàn Băng rút tay lại muốn đứng dậy, lại