Sau này, hắn sẽ học thật nhiều món ngon, để có thể làm cho nàng thưởng thức!
Hai người ngây ngốc nơi đó gần nửa canh giờ mới rời khỏi, khi về đến mật thất, Tư Đồ Vũ Thiên đúng như lời nói đã định, dẫn nàng đi gặp Nam Thiên Sang.
"Ngươi..."
"Ta sẽ ở ngoài này chờ nàng, nàng vào trong thăm đệ đệ đi!"
Tư Đồ Vũ Thiên chu đáo chỉnh lại áo choàng trên người nàng, lại thức thời mở lời trước.
Hàn Băng thấy hắn như vậy cũng không nói gì thêm, gật đầu rồi đẩy cửa tiến vào.
Nam Thiên Sang đang yên tĩnh ngồi trên bàn trà đọc sách, siêng năng chăm chỉ học tập.
Nghe tiếng mở cửa liền ngước lên, ánh mắt dán vào nàng có chút kinh ngạc.
"Tỷ là...?"
"Thiên Sang, ta là Băng Phong.
Ta vốn là nữ tử, không phải nam tử." Hàn Băng bước đến gần hắn, nhỏ giọng nói.
"Ca ca..
là nữ? Ca là tỷ tỷ?" Nam Thiên Sang ngơ ngác, mơ hồ không phân định được.
"Ừm.
Vẫn chăm chỉ học hành chứ? Bọn họ có làm khó đệ không? Có ai bắt nạt đệ không?"
"Không có! Mọi người đối xử rất tốt với đệ, cho đệ ăn uống đầy đủ, chỉ là không được đi ra ngoài thôi! Ca..
tỷ tỷ, bao giờ chúng ta mới được ra ngoài?!" Nam Thiên Sang lắc đầu trả lời, lại mong chờ nhìn nàng.
"Có lẽ chúng ta phải ở nơi này một khoảng thời gian! Đệ phải học hành chăm chỉ vào, lâu lâu ta sẽ đến kiểm tra đệ!" Hàn Băng vỗ vỗ đầu hắn, lại đưa cho hắn một quyển sách mới.
"Đệ chiếu theo trong cuốn sách này mà học hỏi, nếu có gì không hiểu hãy ghi nhớ lại, lần gặp tiếp theo ta sẽ giải thích."
"Vâng!" Nam Thiên Sang hai tay nhận lấy, cẩn thận ôm vào trong lòng.
"Ca..
tỷ ổn chứ, hôm qua đệ thấy tỷ bị thương.."
Hàn Băng biết hắn nói việc ngày hôm qua lúc nàng giao đấu với Tư Đồ Vũ Thiên bị đả thương, liền lắc đầu.
"Ta không sao, vẫn rất tốt! Thôi, ta đi đây." Hàn Băng nhìn hắn một cái, mỉm cười nhẹ xoay người rời đi.
"Ca...!tỷ tỷ, tỷ nhớ ăn uống đầy đủ nhé! Đệ sẽ học tập thật tốt, sau này sẽ bảo vệ tỷ!" Nam Thiên Sang nắm ống tay áo của nàng, lí nhí nói.
"Ừm, ta chờ ngày đệ thành công!" Hàn Băng gật đầu rồi tiến ra cửa không quay lại.
Nam Thiên Sang nhìn bóng lưng cô độc hiu quạnh ấy, trong lòng tự nhủ bản thân càng phải thêm cố gắng hơn nữa, phải mạnh mẽ hơn nữa!
Tư Đồ Vũ Thiên ở bên ngoài chờ nàng, thấy nàng đẩy cửa bước ra liền tiến lại, cười tươi lấy lòng.
"Ta không ngược đãi đệ đệ của nàng mà! Bây giờ nàng yên tâm hơn chưa!? Sau này, bất kể lúc nào nàng muốn gặp hắn ta sẽ đưa nàng đi, được không?"
Hàn Băng liếc nhìn hắn một cái không trả lời cũng không chú ý, cứ thế tiến về phía trước.
Tư Đồ Vũ Thiên đuổi kịp bước chân của Hàn Băng, nhẹ nhàng nắm bàn tay bé nhỏ của nàng, cùng nàng tiến bước.
Về đến căn phòng cũ, Hàn Băng cởi bỏ áo choàng trên người ra, tiến về phía giường ngồi xuống, lại vuốt ve bộ lông mềm mại của vật nhỏ kia.
Vật nhỏ lần này ngủ thật sự rất lâu! Từ lúc gặp nó đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng thấy nó ngủ sâu đến vậy!
"Linh thú đó là của nàng sao?" Tư Đồ Vũ Thiên đi đến bên cạnh nàng, từ trên cao nhìn xuống.
Hàn Băng cũng không trả lời hắn, im lặng vuốt ve bộ lông mềm mại kia.
Vật nhỏ chỉ là lãng khách qua đường, vì nhất thời ham mê đồ ăn mà chạy theo nàng thôi!
"Nó đã ăn Thất Thải Tinh đơn của ta, hay là nàng lấy thân đền bù cho tổn hại đó đi!"
Tư Đồ Vũ Thiên ngồi xổm xuống trước mặt nàng, có chút vui vẻ đề nghị.
Hàn Băng nghe đến cái tên liền giật mình nhìn hắn.
Thất Thải Tinh đơn, cái tên này nàng biết! Với một người luyện đan chế thuốc như nàng, thì cái tên này hoàn toàn không mới lạ.
Nhưng tác dụng của