Hàn Băng nhíu mày giãy giụa, cơ thể hơi run lên, uốn éo liên tục mong muốn thoát ra nhưng càng như vậy lại càng khiến cơ thể Tư Đồ Vũ Thiên nóng thêm, k!ch thích nơi nào đó nổi lên phản ứng
"Buông.."
Tư Đồ Vũ Thiên nếm được vị ngọt của nàng, như kẻ nghiện không muốn buông tha, càng không ngừng đòi hỏi.
Rời khỏi đôi môi của Hàn Băng, Tư Đồ Vũ Thiên theo xương hàm của nàng dời xuống cổ, hôn nhẹ lên đoạn cổ trắng tuyết đó, để lại dấu vết của chính hắn rồi lại tiến xuống xương quai xanh.
Hàn Băng thở d0c lấy hơi, nạp lại lượng không khí thiếu hụt trong lá phổi, cơ thể theo từng cử động của hắn mà run rẩy.
"Tư Đồ Vũ Thiên! Ngươi dừng lại! Mau dừng lại cho ta!"
Tư Đồ Vũ Thiên ở trên xương quai xanh của nàng cắn hôn, để lại một vết đỏ thẫm xinh đẹp, hài lòng ôm chặt nàng vào lòng, điều chỉnh hơi thở.
Hàn Băng nắm chặt áo của mình bị hắn cởi ra gần hết, khuôn mặt không biết đỏ lên vì ngại hay giận, nhìn vô cùng kiều diễm.
"Ta phải rời đi rồi! Ta sẽ để lại A Ngũ cho nàng, nếu có việc gì hãy sai hắn báo lại với ta, có được không?!"
Tư Đồ Vũ Thiên tựa cằm vào bờ vai nhỏ nhắn mịn màng của nàng, rúc đầu vào cổ nàng thủ thỉ.
Hàn Băng nổi lên một tầng da gà.
Cổ là nơi vô cùng nguy hiểm, chỉ cần cắn mạnh là sẽ đứt động mạch chính và...!chết!
Thật sự rất khó để có thể an tâm khi cho một người đáng sợ như Tư Đồ Vũ Thiên chạm vào nơi nguy hiểm như vậy trên người mình mà!
"Lần này ta có việc rất quan trọng, có lẽ ngắn thì hai tháng, dài thì nửa năm mới có thể tiếp tục đi du ngoạn cùng nàng! Ngày tháng ta không ở đây, nàng phải..."
Tư Đồ Vũ Thiên lải nhải bên tai nàng, dặn dò đủ thứ như mẹ già nhắc nhở con gái gả đi xa, liên miên không dứt.
Hàn Băng yên lặng nghe hắn nói, không trả lời cũng không từ chối.
Đợi đến khi Tư Đồ Vũ Thiên nói đủ, Hàn Băng đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Tư Đồ Vũ Thiên hai mắt dịu dàng tràn đầy ôn nhu, chỉnh lại tư thế giúp nàng thoải mái hơn, cẩn thận đắp chăn cho nàng.
"Băng Nhi!"
Sờ nhẹ vào những vết hôn hắn để lại trên cổ nàng, Tư Đồ Vũ Thiên cảm giác vô cùng hạnh phúc, cúi đầu hôn lên trán nàng rồi ra khỏi phòng.
A Nhất và A Nhị đã đợi sẵn ngoài khách điếm, thấy hắn ra liền gật đầu ra hiệu, ba người sử dụng kinh công bay ra ngoài cổng thành, triệu hồi khế ước thú.
Hắc Ưng linh thú nhanh chóng được A Nhị thả ra, chở ba người theo một phương hướng được chỉ định.
So với Hoàng Điểu linh thú của A Tam thì Hắc Ưng của A Nhị bay chậm hơn một chút, nhưng vì nó là màu đen nên khi di chuyển trong ban đêm như này lại vô cùng thích hợp!
Bay hết ba canh giờ, cuối cùng Hắc Ưng cũng hạ cánh dưới chân một ngọn núi.
Tư Đồ Vũ Thiên một thân bạch y thêu hoa diên vỹ đỏ đeo huyết mặt nạ nhảy xuống.
Theo sau hắn là A Nhất cùng A Nhị một thân xám bạc thêu diên vỹ vàng, khuôn mặt góc cạnh khôi ngô đứng thẳng như tượng.
A Nhị thu lại Hắc Ưng, theo chân Tư Đồ Vũ Thiên chậm rãi đi lên núi.
Từ nơi họ đứng nhìn lên có vô số bậc thang nối liền không dứt, cảm giác như bậc thang này đi thẳng lên trời cao vời vợi.
Tư Đồ Vũ Thiên bước đến bậc thứ hai mươi liền đứng lại, dưới chân đạp vào viên gạch trên đất hai lần mạnh sáu lần nhẹ, không gian trước mặt họ liền hơi vặn vẹo.
Trong không khí dần hiện ra một cổng chào to lớn vô cùng khí thế, hai bên cột điêu khắc hoa diên vỹ sống động như thật, trên cao treo một tấm biển đá ghi bốn chữ "Thánh Diện tông môn".
Ở Thiên Linh quốc có một thế lực ngoại bang có thể so ngang,