Mà trong đám tiểu hài tử, Quy lão sư lại nhận con của lão Tạ làm đồ đệ thân truyền, dạy cho hắn những thứ vô cùng kỳ quái.
Tạ lão lúc đầu thấy con trai ngày ngày đi bắt những côn trùng về nghịch ngợm cũng không quá để ý, cho đến khi thấy hắn bắt những con vật có độc mới tá hỏa phát hiện ra.
Trong phòng Tạ Triều để đầy những bình gốm to nhỏ, khắp nơi đều là xác chết của côn trùng nhỏ hoặc động vật nhỏ như chuột, thỏ, mèo, chó.
Tạ lão muốn ngăn cản cũng đã muộn, dường như việc nghiên cứu cổ đã ăn sâu vào xương máu của Tạ Triều, khiến hắn không thể dứt ra!
Tạ lão bấy giờ quyết định đuổi Quy lão sư kia ra khỏi thôn, lại gặp phải phản đối của dân làng, thế nên Quy lão kia được nước lấn tới, ở lại thôn thêm hai năm nữa!
Tạ lão dùng rất nhiều cách cũng không ngăn cản được Tạ Triều, vì lo lắng mà sinh ra bệnh tật, nằm liệt trên giường không dậy nổi một thời gian.
Đến khi Quy lão sư rời đi, Tạ Triều đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Cả ngày ngoại trừ bắt độc vật ra thì chính là ở trong phòng nghiên cứu gì đó.
Tạ lão không khuyên can được hắn liền âm thầm chịu đựng mà chấp nhận, cuối cùng dung túng hắn, giúp hắn tìm những loại cây độc, động vật có độc khác nhau.
Thời gian cứ vậy trôi qua, đến năm Tạ Triều lên mười sáu tuổi, Tạ lão cùng vợ mình vì muốn tìm cho con trai mối hôn sự tốt nên đã nhờ bà mai để ý mai mối.
Bà mai rất nhanh sau đó mang đến thông tin của một tiểu cô nương ngoan ngoãn.
Hai vợ chồng Tạ cảm thấy khá ưng ý, liền chọn tiểu cô nương đó là con dâu, kéo Tạ Triều đến xem mắt rồi bàn cưới hỏi.
Tạ Triều sau khi cưới tiểu cô nương nhà người ta về vẫn không thể rời khỏi nghiên cứu, cuối cùng trong một đêm âm u sấm chớp, Tạ Triều vì nhập tâm quá độ, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Cả nhà Tạ lão từ trên xuống dưới trong đêm bị giết hại cực kỳ thê thảm, mà người giết bọn họ không ai khác chính là Tạ Triều.
Tạ Triều sau khi giết người xong liền hoảng loạn, chạy trốn vào trong rừng, không thấy trở về nữa.
Dân làng tập chung lại, góp tiền mua quan tài và làm lễ cúng cho nhà Tạ lão, sau đó họp lại bầu Tôn lão_cũng chính là trưởng thôn hiện tại, lên làm trưởng làng.
Tôn lão kể đến đây thì thở dài một hơi, có chút chán nản suy sụp.
"Từ sau khi lão già ta đây lên làm trưởng làng, cứ cách một quãng thời gian lại mất tích một người, tìm cũng không thấy xác.
Sau đó đột nhiên hai năm gần đây, những người mất tích kia ban đêm sẽ trở lại dưới hình thù người không ra người, quỷ không ra quỷ! Bọn họ tung hoành ngang dọc không kiêng nể điều gì, cứ thấy vật sống liền lao vào cắn chết!"
Theo như miêu tả của Tôn lão, thì những người đó giống như ma cà rồng vậy! Thấy gà liền cắn gà, chó cắn liền cắn chó, thấy người cũng lao đến muốn cắn người.
Một thôn dân đề nghị đốt lửa xua đuổi những người đó, không ngờ sau khi thực hiện lại có hiệu quả, vậy nên trước cửa mỗi nhà đều đốt một bếp lửa cháy xuyên đêm, tránh cho những người kia vào nhà cắn thôn dân.
Những người bị cắn khoảng thời gian đầu không sao nhưng đến hai ngày sau sẽ đột nhiên phát sốt vô cùng nghiêm trọng, cơ thể liên tục nóng lên, cả người sưng đỏ như bị chiên qua chảo dầu, chịu đau đớn khôn cùng.
Mọi người dùng cách gì cũng không khiến những người bị cắn đỡ đau đớn hơn, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ lăn độn trong đau quằn quại, tự cào xé chính mình rồi lăn ra chết.
"Lão thật vô dụng, không thể giúp dân làng chuyện gì, ngoài trừ mỗi ngày cầu trời khấn phật ra, chính là không làm gì được cả!" Tôn lão cúi gằm mặt xuống đất, hai tay nắm chặt