"Tư...!Thánh Tử ca ca, nếu huynh bận, vậy lần sau muội sẽ đến!"
Tư Đồ Vũ Thiên không thèm ngẩng đầu lên nhìn nàng ta một cái, giống như Đỗ Nhu Sương vốn không tồn tại trong phòng vậy.
Đỗ Nhu Sương bước ra khỏi Thánh Tử điện vàng son lộng lẫy đầy uy nghiêm kia, ánh mắt long lanh đáng thương lập tức biến mất, thay vào đó là sự sắc bén tàn nhẫn.
"Tên Tư Đồ khốn kiếp, đừng bao giờ để ngươi rơi vào tay ta! Nếu không, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, nhận hết mọi tủi nhục trên thế gian này!"
Đỗ Nhu Sương độc ác nhìn lại Thánh Tử điện rồi rời đi.
"Kế hoạch đến đâu rồi?" Tư Đồ Vũ Thiên cầm bút lông trên tay, nhúng vào nghiên mực.
"Thưa chủ tử, kế hoạch tiến triển rất thuận lợi." A Nhất một bên cúi người bẩm báo.
"Ừm.
Thực hiện bước tiếp theo đi."
"Vâng, thuộc hạ đã rõ."
Sau khi thấy không còn thông báo gì nữa, A Nhất ngay lập tức rời đi, để lại Tư Đồ Vũ Thiên ngồi chấm bút tô vẽ trên giấy.
Từ ngoài cửa sổ nhanh chóng bay tới một con chim nhỏ màu xám.
Chim nhỏ nhìn thấy chủ nhân của mình đang ngồi trên thư án liền bay tới đậu trên vai hắn.
Tư Đồ Vũ Thiên nhẹ nhàng giữ chim nhỏ trong tay, gỡ mảnh giấy đưa tin buộc dưới chân nó, mở ra đọc.
Đây là thư được gửi tới từ A Ngũ, kể về chuyện mà bọn họ đã trải qua cùng tuyến đường và địa điểm đến tiếp theo.
Tư Đồ Vũ Thiên đọc một lượt sau đó nắm chặt mảnh giấy trong tay, lúc mở bàn tay to lớn ra chỉ còn lại chút bụi phấn mờ nhạt.
"Không ngờ Băng Nhi lại gặp phải nhân trùng kỳ lạ như vậy!" Cảm thán một câu, Tư Đồ Vũ Thiên viết trả lại cho A Ngũ một bức thư, nội dung yêu cầu hắn bảo vệ Hàn Băng thật tốt.
Chim nhỏ nghịch ngợm dùng hai chân nhúng vào nghiên mực, sau đó nhảy loạn xạ trên tờ giấy đã vẽ được vài nét bút của Tư Đồ Vũ Thiên, âm thanh ríu rít phát ra lảnh lót thể hiện tâm trạng nó hiện rất tốt.
"Họa Tro, mi lại nghịch ngợm rồi! Mau đi đưa thư cho A Ngũ đi!"
Tư Đồ Vũ Thiên nhìn tờ giấy bị phá hủy cũng không tức giận, rút tờ giấy ra vo thành một cục, chuẩn xác ném vào lò sưởi đang cháy tí tách ở trong phòng.
Họa Tro bay bay vài vòng trên đầu hắn, phát ra âm thanh "chiếp chiếp" đơn giản rồi bay đi.
Tư Đồ Vũ Thiên một lần nữa cầm bút lên, cổ tay di chuyển tạo thành những đường nét uyển chuyển nhẹ nhàng.
.................
Chuyến đi đến Phong Dương thành mất hơn một tuần.
Trong những ngày đó, Nam Thiên Sang được huấn luyện nâng cấp khả năng chiến đấu lên một tầng cao mới, sự ăn ý giữa cậu và Bạo Phong cũng tăng thêm không ít.
A Ngũ nhìn sự tiến bộ của tiểu tử trong mắt, càng ra sức chỉ dạy nhiều hơn.
Hàn Băng đơn giản đưa ra một vài lời khuyên sau mỗi một lần chiến đấu của tiểu tử, còn lại đều để hắn đi theo A Ngũ học tập võ thuật, thỉnh thoảng lại chỉ dạy hắn luyện chế một vài loại thuốc thông dụng và nhận biết những thảo dược gặp được trên đường đi.
Phong Dương thành phồn hoa náo nhiệt hơn huyện thành Lạc Gia rất nhiều, tửu lâu khách điếm rộng lớn khang trang, người ngựa xe chạy tấp lập.
"Ca ca, nơi này thật rộng lớn a!" Nam Thiên Sang thò đầu từ trong xe ngựa ra nhìn ngược nhìn xuôi cảm thán.
Hàn Băng thấy hành động của hắn lắc đầu cười nhẹ, cẩn thận để quyển sách y dược vào tay áo, thông qua khe hở của cửa sổ mà tiểu tử vén lên nhìn ra ngoài.
A Ngũ cho xe ngựa chạy chậm lại, suy nghĩ một hồi rồi tiến đến khách điếm Nhạc Châu.
"Khách quan ghé thăm ạ! Ngài muốn ở trọ hay dừng chân ăn uống ạ?" Tiểu nhị tiếp khách niềm nở bước tới chào đón.
A Ngũ nhảy xuống xe ngựa, đỡ