Những đứa trẻ dường như cũng cảm nhận được bầu không khí tiêu điều ủ dột, thi nhau khóc lên nức nở, khiến không gian càng thêm vẻ buồn bã thê lương.
Lão tộc trưởng nhìn tộc nhân của mình suy sụp như vậy cơ thể có chút lung lay, trong lòng cũng là một mảnh thất vọng cùng đau đớn.
Mị An sau khi nhắc nhở cự nhân cuối cùng mới trở lại là Mị Tư uống thuốc, liền đứng lên dõng dạc cất tiếng.
"Tất cả mọi người đừng bi quan, tiểu chủ nhân chắc chắn sẽ có cách để giúp chúng ta rời khỏi nơi này, giống như lời của tổ tiên một lần nữa nhìn thấy ánh sáng! Mọi người phải mạnh mẽ lên, tin tưởng vào chủ nhân, đừng để khi người trở về, lại thấy mọi người ủ dột buồn phiền như vậy!"
Dưới sự động viên của Mị An, các tộc nhân cũng chậm rãi bình tĩnh lại, rút khỏi cảm xúc tiêu cực, một lần nữa đứng thẳng người dậy, nhìn về phía tế đài.
Trên tế đài, Mị An uy nghiêm đứng vững, phía sau là lão tộc trưởng từ ái nhìn mọi người, đột nhiên suy nghĩ thông suốt và thoải mái hơn.
Cho dù không ra khỏi trận pháp thì sao chứ? Bọn họ vẫn có tân tộc trưởng lo nghĩ chu toàn, tận tâm tận lực giúp đỡ bọn họ bình yên sống qua ngày mà!
"Mọi người, hãy kiên nhẫn chờ tiểu chủ nhân! Chúng ta đã chờ đợi rất lâu rồi, thêm một chút cũng chẳng sao! Đừng vội bi quan, hãy mạnh mẽ hơn!" Cảm nhận được tâm tình của tộc nhân, Mị An đưa mắt nhìn một lượt từng người một.
"Đúng vậy, chúng ta đã chờ rất lâu rồi, chờ thêm một chút cũng không sao cả!"
"Đừng bi quan quá!"
Nhìn tộc nhân lấy lại tinh thần, Mị An hướng ánh mắt về một phía, nhìn xa xăm như đang mong chờ một tia sáng.
Hàn Băng nhìn cự nhân cuối cùng biến mất, ngước nhìn bầu trời sáng choang trên đầu hơi thở dài.
Để kiểm nghiệm khoảng cách an toàn, nàng đã kéo dài quãng đường qua thành Phong Dương, chỉ tiếc rằng vẫn không thành công.
Nếu vậy có lẽ chỉ có một biện pháp duy nhất mà thôi!
Triệu hồi khế ước thú của bản thân ra, Hàn Băng giao cho Tiểu Hồ nhiệm vụ chuyển lời tới A Ngũ cùng Nam Thiên Sang.
Nhìn Tiểu Hồ mang theo giấy nhắn rời đi, Hàn Băng phi thân nhảy lên lưng Tiểu Mã.
"Tiểu Mã, đi thôi! Đi về Mị Vụ sâm lâm nào!"
Tiểu Mã hí lên một hơi dài, chi trước đạp trên mặt đất chạy lấy đà, đôi cánh giang rộng ra vỗ vỗ rồi bay đi.
Với tốc độ hiện tại của Tiểu Mã nàng chỉ mất hơn một khắc sẽ đến nơi!
Tiểu Hồ mang theo giấy nhắn của Hàn Băng, dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy thẳng vào trong sân viện, từ cửa sổ nhìn vào trong phòng.
A Ngũ cùng Nam Thiên Sang ngồi ở bàn uống nước, nhíu mày lo lắng nhìn ra bên ngoài.
"Chít chít."
"Tiểu Hồ! Là Tiểu Hồ của ca ca!" Nam Thiên Sang theo tiếng kêu nhìn qua, lập tức đứng dậy vui mừng chạy tới.
Tiểu Hồ giơ chi trước lên, ra hiệu có thư truyền tin.
A Ngũ thấy vậy liền nhanh tay gỡ xuống mở ra đọc.
"Đừng lo lắng, Băng công tử có chuyện nên ra ngoài, bảo chúng ta ở yên nơi này chờ." Vừa nói, A Ngũ vừa đưa thư cho Nam Thiên Sang.
"Đi vội như vậy, còn để cho Tiểu Hồ truyền tin, chắc là rất quan trọng! Đệ sẽ ngoan ngoãn ở lại đây chờ ca ca trở về!"
Tiểu Hồ nhìn hai người, nhảy xuống đất đi thẳng về phía phòng ngủ của Hàn Băng, trèo lên giường nhắm mắt nằm ngủ.
"Chúng ta đi tập luyện thôi!"
"Được!"
.....................!
Hàn Băng điều khiến Tiểu Mã bay xuyên qua trận pháp, lúc tiến vào liền nghe thấy vô số tiếng kinh hô sợ hãi.
"Phìiiii!" Tiểu Mã thở ra một hơi thật dài, thu lại đôi cánh trắng ngoan ngoãn đứng một bên.
Hàn Băng từ trên lưng linh thú nhảy xuống, tiến thẳng về phía tộc trưởng.
"Ôi, là linh thú kìa!"
"Thật đẹp!"
"Lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy một linh thú xinh đẹp như vậy!"
"Ta..."
Bỏ qua tất cả những tiếng cảm thán xung quanh, Hàn Băng liếc mắt nhìn Mị Uyên một cái, kéo tiểu nha đầu đến bên cạnh.
"Muội