"Này! Hai người đang làm gì thế?!" Một giọng nữ vang lên phía sau, bước chân đang tiến về phía bọn họ.
Giọng nói này...!có chút quen tai! Hình như nàng đã nghe qua đâu đó rồi thì phải!
Hàn Băng xoay người lại, nhìn thấy vài bóng dáng đang bước đến, dẫn đầu là một nam tử cao lớn.
"Kia là...!tiểu huynh đệ! Là ngươi đúng không? Lâu quá không gặp!" Mạch Chúc từ sau lưng Tầm Niệm ló người ra chạy đến.
"Ngươi...!núi Tử Thần? Động Quỷ?" Hàn Băng nhìn nữ tử, nhớ lại một số chi tiết liên quan tới nàng ấy.
"Ngươi là...!Mạch Chúc?"
"Đúng vậy! Ngươi vẫn còn nhớ ta sao?" Mạch Chúc ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, nghi hoặc nhìn Hạ Vọng.
"Tiểu tử ngoan ngoãn hay đi cùng ngươi đâu rồi, tại sao lần này lại không thấy hắn? Mà, ngươi đang làm gì thế?"
Hàn Băng rút từng kim châm ra khỏi lưng Hạ Vọng, cẩn thận lau sạch rồi ghim lại vào da dê.
"Tiểu Sang đang ở khách điếm Nhạc Châu trong thành, ta ra ngoài này làm một số việc riêng.
Các ngươi làm gì ở nơi đây?"
"Bọn ta ra ngoài làm nhiệm vụ, chính là tìm Mê Tiềm thảo.
Vị trí gần đây thường có nên chúng ta tới thử vận may." Mạch Chúc nhìn kim châm trên tay nàng tò mò.
Đúng lúc này, Tầm Niệm cũng bước tới gần, theo sau hắn là một nam tử trông khá tuấn tú.
"Ngươi còn nhớ không, đây là Tầm Niệm lần trước đã gặp rồi! Còn đây là Tạ Dũng, lần này chung tổ đội với ta thực hiện nhiệm vụ." Mạch Chúc giới thiệu, sau đó quay qua nhìn Hạ Vọng.
"..." Tạ Dũng ngơ ngác.
Vậy rồi không giới thiệu cho hắn biết đối phương là ai luôn sao?
"Đó là Băng Phong." Tầm Niệm đơn giản hoàn thành lời nói còn thiếu của Mạch Chúc.
"..." Tạ Dũng giật giật khóe miệng, liếc nhìn hắn một cái rồi hướng Hàn Băng gật đầu coi nhe chào hỏi.
"Ọe!"
Đúng lúc này, Hạ Vọng liền nghiêng người về phía miếng vải dưới đất ói ra.
Hắn cảm thấy dạ dày cuộn trào lên, sau đó cổ họng vừa nóng rát vừa ngứa ngáy, giống như có con gì đó đang bò lên, không nhịn được nữa liền cúi người nôn ra ngoài.
Cũng đã mấy ngày không ăn gì vào bụng, thứ hắn ói ra cũng chỉ có nước dịch chua và ít nước sông vô tình uống phải, thế nhưng ngoài nước ra còn có thêm mấy con sâu màu vàng bò ngổn ngang.
"..." Mạch Chúc nhìn hình ảnh đám sâu đó ngay lập tức đứng bật dậy, lùi ra sau lưng Tầm Niệm trốn tránh.
"Má ơi, cái quái gì vậy! Đáng sợ quá! Sao ngươi lại ói ra sâu chứ?"
Tầm Niệm nhíu mày nhìn Thực Cốt Trùng bò trên miếng vải, cùng lúc đó Tạ Dũng cũng tái xanh mặt bịt miệng khống chế dạ dày đang cuộn trào.
Chờ sau khi Hạ Vọng ngừng lại, Hàn Băng giữ tay hắn bắt mạch lần nữa, xác định trong cơ thể hắn không còn cổ trùng mới đứng dậy, nhặt que củi làm đũa, gắp mấy con Thực Cốt Trùng vào trong một lọ gốm.
"Tiểu huynh đệ, ngươi...!ngươi sao lại giữ lại bọn chúng?" Mạch Chúc nuốt nước bọt, ánh mắt dán vào lọ gốm trong tay nàng.
"Làm thí nghiệm tìm hiểu một ít cơ chế của nó mà thôi!"
Hàn Băng giữ lại một con cuối cùng, bước đến dòng sông, trực tiếp nhúng cả Thực Cốt Trùng xuống dưới nước.
Trong làn nước chảy xiết, Thực Cốt Trùng điên cuồng uốn éo cơ thể, không đến một phút liền teo tóp lại thành một cái xác khô.
Vứt xác khô dưới nước lên, Hàn Băng giơ cao về phía ánh sáng trên trời, nheo mắt nhìn.
Trong xác khô vẫn còn một ít mạch máu xanh lam, đoạn đầu xác mạch máu vẫn có dấu hiệu của sự sống, trái tim nó vẫn đập!
Cầm mồi nhử rồi thả tay xuống dưới nước, một chốc sau liền có một vài con cá to bơi lại gần, Hàn Băng không khó liền bắt được một con lên bờ.
Nhét thẳng xác khô vào trong miệng cá, Hàn Băng yên lặng giữ cá chép ở dưới nước, chờ đợi phản ứng.
Bốn người phía sau nhìn một loạt các hành động của nàng nghi hoặc nhưng vẫn im lặng quan sát.
Có lẽ nàng làm vậy đều có nguyên nhân của riêng nó!
Đợi khoảng một khắc, Hàn Băng vớt con cá chép đó lên bờ, dùng kiếm mổ bụng nó ra tìm kiếm.
Trong đoạn ruột của con cá tìm thấy