"Những thôn dân khác đâu?" Hàn Băng đạp trên ngực hắn, trực tiếp đâm xuống một kim ngay huyệt Liêm Tuyền*.
* Liêm tuyền (Mạch Nhâm): Vị trí nằm ở chỗ lõm bờ trên sụn giáp.
Huyệt được dùng trong chữa nói khó, nói ngọng, nuốt khó, câm, mất tiếng.
"Thành...!trong thành..
huyện thành Phong Dương...!đến đó.."
Mặc dù là lời nói ngắt quãng nhưng nội dung vẫn có thể hiểu được.
Nếu những thôn dân khác đã đi vào trong thành, đây chính là một tai họa thảm khốc!
Nhận được câu trả lời liền xoay người rời đi, nàng cần phải trở lại trong thành trước những dân làng!
"Khoan đã ân nhân! Uông thúc hắn..." Hạ Vọng lập tức túm lấy ống tay áo của Hàn Băng.
"Hắn đã bị ký sinh quá lâu, không thể cứu được! Cho dù cứu được đi chăng nữa, cả nửa đời sau sẽ bị bại liệt nằm im một chỗ không thể di chuyển, bệnh tật nối liền không dứt! Thọ dương không dài, cứu chỉ phí công tốn sức!" Hàn Băng hiểu nam hài muốn nói gì, không đợi hết câu đã trả lời.
"Hiện tại việc cấp bách hơn chính là trở về thành xem xét ngăn chặn những dân làng tiến vào lan truyền Thực Cốt Trùng!"
Nghe nàng nói vậy, Hạ Vọng liền lưỡng lự nhìn về phía Uông Thu đang nằm dưới đất ngơ ngác bất động, cắn môi quyết định đi theo nàng.
"Được, chúng ta đi vào thành!"
Mạch Chúc cùng Tầm Niệm biết sự tình nghiêm trọng sắc mặt vô cùng nặng nề, Tạ Dũng vẫn thong dong bình tĩnh, không vui không buồn không gấp.
"Để ta triệu hồi khế ước thú giúp đệ!" Mạch Chúc có người thân trong thành, nàng cũng rất muốn trở về thật nhanh.
Hàn Băng gật đầu đồng ý, yên lặng nhìn động tác triệu hồi của nàng.
Dưới chân Mạch Chúc hiện lên một vòng tròn ánh sáng, bên trong là hoa văn của hai hình tam giác đan xen nhau tạo thành một ngôi sao sáu cánh.
Trận pháp sáng rực lên, chẳng lâu sau một Kim Loan Điểu linh thú xuất hiện.
"Băng tiểu đệ, lên thôi!" Mạch Chúc nhẹ nhàng leo lên cổ Kim Loan Điểu, Tầm Niệm cùng Tạ Dũng cũng yên vị phía sau.
Hàn Băng nắm cổ áo Hạ Vọng ném lên lưng phi thú, bản thân nàng nhún chân nhảy lên vững vàng đứng thẳng.
Kim Loan Điểu linh thú hét dài một tiếng rồi đập cánh bay lên, theo hướng huyện thành mà bay tới.
Hạ Vọng lần đầu tiên được ngồi trên linh thú phi hành, vẻ mặt không giấu nổi sợ hãi cùng hưng phấn.
Bay hơn nửa canh giờ mới mơ hồ nhìn thấy cổng thành Phong Dương.
Bên dưới cổng thành ngày thường vô cùng nghiêm ngặt, gọn gàng nay lại cực kỳ lộn xộn, ầm ĩ.
Bá tánh chạy ngược xuôi như ma đuổi, vẻ mặt bàng hoàng hãi hùng, tiếng la hét vang tận trời cao.
Những tiểu hài tử cùng người già bị xô đẩy ngã ngồi dưới đất, vô lực mà khóc rống lên gọi người thân.
"Nhìn tính hình này chúng ta có lẽ đã tới muộn rồi! Sau khi vào thành ta sẽ đi tìm người của ta, mọi người cũng về nhắc nhở người thân một chút!" Hàn Băng cau mày nhìn tình huống bên dưới nói với Mạch Chúc.
"Được, có gì ta sẽ đến cổng thành tìm đệ!" Mạch Chúc gật đầu điều khiển Kim Loan Điểu bay thẳng qua tường thành.
Hàn Băng túm lấy áo Hạ Vọng xách lên trực tiếp từ trên không trung nhảy xuống.
Hạ Vọng sợ hãi muốn hét to lên, lại tự đưa tay bịt miệng lại, hai mắt nhắm chặt không dám mở ra.
Nhẹ nhàng đáp xuống mái nhà lại mượn lực nhảy lên phi về một hướng, chỉ thoáng chốc Hàn Băng đã về tới sân viện của mình.
"Ca ca! Ca về rồi!" Nam Thiên Sang đang đứng tấn trong sân, nhìn thấy hình bóng của nàng xuất hiện liền chạy đến.
"Công tử." A Ngũ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía "cái xác" trong tay nàng.
Hàn Băng đặt Hạ Vọng xuống đất, hơi mỉm cười với tiểu hài tử, đưa tay vỗ đầu hắn hai cái, đi thẳng vào trong phòng của nàng.
Tiểu Hồ cảm nhận được khí tức của chủ tử liền nhanh nhảu chạy ra ngoài chào đón, nhảy lên ngồi trên vai nàng dụi đầu làm nũng.
Hàn Băng cũng thuận theo vuốt v3 người nó vài lượt, lấy từ trong tay nải ra một vài lọ gốm sứ.
"Ca ca, người lấy thuốc làm gì?" Nam Thiên Sang theo sau nàng bước vào, A Ngũ yên lặng đứng canh ngoài cửa.
Hàn Băng đơn giản nói