我喜欢独处,虽然寂寞,但我知道那是自由的代价……
Wǒ xǐhuān dúchǔ, suīrán jìmò, dàn wǒ zhīdào nà shì zìyóu de dàijià……
Khách điếm Nhạc Châu vì có chứa vị thần y mà việc làm ăn phất lên trong một đêm, vô số người bệnh tới tìm nàng cầu y khiến Hàn Băng vô cùng đau đầu.
Mạch Chúc biết được sự phiền não của nàng, liền đem nàng dẫn đến hang ổ của mình, là một trạch viên thanh tĩnh nằm ở cuối huyện thành, bày trí tao nhã lại có suối giả cùng ao sen.
Ở lại trạch viên này, Hàn Băng có thể tới phía sau hậu viên rồi nhảy ra ngoài tường, đi một lúc liền tới trong khu rừng ngay đó thu thập thảo dược cùng linh thú.
Bởi vì trong thành đồn thổi thần y là một bạch y nam tử tuấn tú đeo mặt nạ bạc nên mỗi lần ra ngoài, Hàn Băng liền đeo ngọc quan lên đầu, thay một thân thanh y sạch sẽ, bỏ đi mặt nạ, hóa thân thành một công tử thế gia tiêu sái phong lưu.
Hàn Băng mua rất nhiều vải vóc cùng y phục, sau khi cho người chuyển vào trạch viên liền thu vào không gian để cho cự nhân tộc tự may trang phục thay đổi hàng ngày.
Mà bởi vì gần rừng nên A Ngũ đều sẽ mang gà con Thiên Sang đi tập luyện theo những bài tập huấn mà Hàn Băng đề ra, từ sáng đến tối mới trở về.
Mà Mạch Chúc đưa nàng đến hang ổ của mình xong liền chạy đi, coi như cho Hàn Băng mượn tạm chỗ ở.
Về phía Tư Đồ Vũ Thiên đều có A Ngũ gửi thư báo cáo mỗi ngày, vẫn là Họa Tro đã trở thành tiểu điểu quen thuộc ở hai nơi, bay qua bay lại truyền thư tín.
Tư Đồ Vũ Thiên cũng giành chút thời gian ra viết thư cho riêng Hàn Băng, nội dung đều là nỗi nhớ mong của hắn dành cho nàng, ngôn từ vừa bá đạo vừa dịu dàng, mỗi một câu lại xưng "vi phu" rồi mặt dày gọi nàng hai tiếng "nương tử".
Hàn Băng đọc qua một hai tờ liền không đọc nữa, cũng không gửi lại hồi âm khiến Tư Đồ Vũ Thiên bất lực xen lẫn nhớ nhung.
Trong khoảng thời gian dừng chân ở Phong Dương thành, Hàn Băng tìm hiểu được một số thông tin sâu hơn về nội bộ quốc gia này.
Thiên Linh quốc là một quốc gia phân chia thành hai thế lực riêng biệt, dẫn đầu là một thế lực ngoại bang tên Thánh Diện tông môn, còn lại chính là hoàng thất.
Thánh Diện tông môn trước kia không tham dự vào việc triều chính nhưng thế lực lại trải khắp các quốc gia, được xem như cành cao rất nhiều người mong muốn bấu víu, nương tựa.
Hoàng thất Thiên Linh quốc luôn âm thầm ở trong bóng tối muốn xử lý cái gai trong mắt cái dằm trong tim này nhưng chưa bao giờ thành công.
Chả một quốc vương nào chấp nhận được việc con dân của mình lại đi tôn kính một tông môn kỳ lạ hơn tôn kính chính bản thân mình, càng hơn nữa tông môn đó chèn ép hoàng thất trên mọi mặt, từ kinh tế đến nhân tài, từ binh khí đến quân lính.
Những năm gần đây dã tâm của Thánh Diện tông môn càng ngày càng bành trướng, trực tiếp cấu kết với nội quan triều đình, chiếm giữ không ít chức vị quan trọng trong triều, có vẻ như muốn nuốt trọn cả quốc gia để làm đòn bẩy, xâm chiếm những nước khác.
Mà nội bộ hoàng thất lại lục đục bất hòa, các hoàng tử chia ra làm hai phe phái đối địch nhau.
Một bên muốn đầu quân cho Thánh Diện tông môn, một bên còn lại muốn tiêu diệt Thánh Diện tông môn.
Dẫn dắt phe đầu quân là Nhị hoàng tử, cũng là đương kim thái tử_Vũ Lăng Quang.
Dưới sự chèn ép từ phía gia tộc bên ngoại của Vũ Lăng Quang, cùng với sự uy hiếp của Thánh Diện tông môn, quốc vương lòng muốn phế truất ngôi vị thái tử của y nhưng lực bất tòng tâm.
Phe muốn tiêu diệt Thánh Diện tông môn được Ngũ hoàng tử Vũ Tiêu Kỳ dẫn dắt.
Được coi là nguồn hi vọng của tương lai đất nước, quốc vương liền lợi dụng thân phận của bản thân, ban ra một đạo thánh chỉ, tuyên cáo cả nước rằng Ngũ hoàng tử có thể thay vua giải quyết những chuyện quan