Hàn Băng đi lung tung khắp phố, sau vài lần rẽ trái phải liền tiến vào một ngõ nhỏ vắng lặng, thu đồ vào trữ nạp giới rồi theo một đường khác trở ra, tiếp tục tìm vài tiệm thảo dược khác.
Sau khi càn quét một lượt tất cả y quán cùng dược quán, Hàn Băng tâm tình thoải mái trở về khách điếm.
Nam Thiên Sang đã luyện tập về từ lâu, đang nghiêm túc ngồi trong phòng học tập sách thuốc.
Nhìn tiểu tử chăm chỉ như vậy nàng rất hài lòng, chỉ dẫn hắn một hồi, ăn chung bữa trưa xong liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi xác định an toàn liền tiến vào không gian Vô Thần, tiến đến dược viên gieo trồng hạt giống hôm nay vừa thu hoạch được, mỗi một ô dược đều ghi chú tên thảo dược cẩn thận.
.................
Buổi sáng hôm ấy, nha hoàn theo thường lệ bưng theo nước ấm cùng khăn mặt tiến vào hầu hạ Kiều Đàm rời giường, nhìn thấy trên mặt đất bừa bãi toàn là xiêm y cùng tiết khố nam nhân, hoảng sợ hét lên thất thanh rồi vội vã chạy ra ngoài, đi bẩm báo với phu nhân.
Lúc Kiều phu nhân chạy đến liền nhìn thấy hình ảnh ba tên ăn này bẩn thỉu hôi hám đang nằm la liệt dưới đất rên rỉ, hạ [email protected] bê bết toàn máu tươi, còn Kiều Đàm chỉ khoác một kiện áo ngoài, điên cuồng đâm kiếm vào vật thể hình trụ bị rơi dưới đất.
"Đàm Nhi! Con..." Kiều phu nhân nhìn thấy nữ nhi của mình như vậy lòng đau như cắt, tiến tới ôm con gái vào lòng, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.
"Aaaaa! Giết bọn chúng! Ta phải giết hết bọn chúng! Aaa!" Kiều Đàm vẻ mặt điên cuồng gào thét, giãy giụa trong lòng Kiều phu nhân một lúc rồi bật khóc nức nở.
"Nương, con muốn giết hết bọn chúng! Muốn bọn chúng chết không chỗ chôn! Bọn chúng phải chết không được tử tế!"
"Ngoan, con gái của nương ngoan nào! Để nương trả thù cho con, có được không?" Kiều phu nhân vỗ về đầu tóc lộn xộn của nữ nhi, lời nói dịu dàng ánh mắt sắc bén.
Đợi Kiều Đàm bình tĩnh lại, Kiều phu nhân nuông chiều lau nước mắt cho ả, đỡ ả đứng dậy khoác thêm y phục.
"Người đâu! Mang ba tên ăn mày này ra sân tra hỏi, nhất định phải tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau!" Dừng lại một chút, ánh mắt Kiều phu nhân lãnh lẽo nhìn một lượt người hầu trong viện.
"Nếu chuyện ngày hôm nay truyền ra ngoài một chữ, bổn phu nhân sẽ móc mắt cắt lưỡi từng người một, sau đó biến thành nhân trệ* vứt vào chuồng lợn!"
*ờhm, không biết mình có giải thích qua chưa nhưng cứ chú thích một lần này nhé!
"Nhân trệ” là một hình phạt vô cùng tàn ác thời cổ đại, những người được xem là phạm nhân sẽ bị chặt chân tay, khoét mắt, chích đồng vào tai làm điếc, đổ thuốc vào họng, cắt lưỡi hoặc hủy dây thanh để không nói được rồi ném vào nhà xí.
Còn có trường hợp bị cắt mũi, cạo lông, cạo cả lông mày và lông mi sau đó bôi một loại thuốc phá hoại nang lông để sau này lông không còn mọc nữa.
Đây được xem là một trong những hình phạt tàn khốc nhất trong lịch sử Trung Hoa cổ đại, và đối tượng được áp dụng nhiều nhất chính là nữ giới.
"Bọn nô tỳ không dám!" Nha hoàn trong phòng sợ hãi quỳ gập xuống, dập đầu liên tục thể hiện lòng trung thành.
Kiều phu nhân phất tay cho bọn họ lui ra ngoài mang nước tắm cùng y phục mới đến, tự tay tắm cho nữ nhi thân sinh của mình.
"Nói! Là ai đứng sau sai xử các ngươi làm chuyện này?"
Kiều phu nhân ngồi trên ghế thái sư, thủ ngọc trắng nõn khẽ vuốt nắp tách trà, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ba nam tử người bê bết máu bị trói giữa sân.
"Bọn ta không biết! Phu nhân, bọn ta thật sự không biết! Đêm hôm qua bọn ta đang nằm ngủ ở ngoài miếu hoang ngoại thành, nhưng khi mở mắt ra, đã ở đây rồi! Cầu xin phu nhân tha mạng!"
Ba gã ăn mày bất chấp đau đớn trên người, điên cuồng đập đầu xuống đất cầu xin.
"Người đâu, lột da hai cẳng chân của chúng, sau đó xát muối ớt vào." Kiều Đàm hai mắt âm hiểm, độc ác nói ra hình phạt.
"Không! Đừng mà! Phu nhân, tiểu thư tha mạng! Tiểu nhân bị oan! Bị oan!"
"Aaaaaaaaa! Xin tha mạng aaa!"
Thị vệ thủ pháp thành thục lột bỏ lớp da trên chân ba người, từ trên đầu gối một gang tay trở xuống đều được lột bỏ sạch sẽ, sau lại trực tiếp lấy muối trộn lẫn ớt cay mà chà xát