"Chăm sóc cho Hàn cô nương thật kỹ, nếu đối phương xảy ra chuyện gì, mạng các ngươi cứ thế mà theo bồi cùng." Phúc Lâm nhìn đội đệ tử đứng canh gác bên ngoài dặn dò.
"Dạ thưa Phúc Lâm trưởng quản, chúng đệ tử sẽ hết lòng canh gác, bảo vệ Hàn tiểu thư." Đệ tử dẫn đội nghiêm túc cúi đầu nhận mệnh.
Bỏ ngoài tai lời giải thích còn vang đến của Hàn Ân Ý, Phúc Lâm liếc nhìn bầu trời đoán thời gian, thong dong xoay người rời đi.
Hai canh giờ sau, Hàn Ân Ý sạch sẽ thơm tho lại ngồi trong góc giường, nhìn nha hoàn liên tục bưng bê đồ ăn vào trong phòng có chút đề phòng sợ hãi.
"Mời Hàn tiểu thư ra dùng bữa." Nha hoàn Yến Nhu dịu dàng đi đến bên giường, mặc dù giọng nói nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại không chút độ ấm.
"Ta...!ta không đói!" Hàn Ân Ý đề phòng nhìn nàng ta, khẽ lắc đầu.
Nàng sợ những người này bỏ thuốc vào trong thức ăn.
"Phúc Lâm trưởng quản đã dặn, nếu tiểu thư không ăn, nô tỳ có thể dùng biện pháp bạo lực để ép người ăn.
Hàn tiểu thư, người muốn tự ăn hay để nô tỳ giúp người ăn?"
"Ngươi...!" Hàn Ân Ý nhíu mi nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt, cuối cùng dưới sự đe dọa của đối phương mà bước xuống giường.
"Đây là những món ăn do trù nghệ tông môn sáng tạo ra, nếu tiểu thư thấy không hợp khẩu vị, lần sau sẽ không mang lên nữa." Yến Nhu gắp đồ vào bát cho nàng.
Hàn Ân Ý nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong bát, vừa rối rắm vừa lo sợ.
"Tông chủ đến!"
Bên ngoài vang lên tiếng thông báo, tiếp đó là tiếng hô đồng thanh của những đệ tử canh gác.
Hàn Ân Ý ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một bóng đen vượt sương mờ tiến vào.
"Bái kiến tông chủ! Tông chủ phúc như Đông Hải, thọ tỉ nam sơn!" Nha hoàn trong phòng hai tay nắm lại, quỳ một gối cúi đầu hướng Phúc Nhậm Tạ hành lễ.
"Đều đứng lên đi." Phúc Nhậm Tạ trực tiếp lướt qua bọn họ, ngồi xuống đối diện Hàn Ân Ý.
"Hàn cô nương đang dùng bữa sao?! Bản tông chủ có thể ngồi đây ăn chung một bàn với cô nương không?"
"..." Hàn Ân Ý nhìn hắn do dự, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, dù sao thì nàng phải tìm cách để về nhà.
"Tông chủ cứ tự nhiên, nhưng mà tiểu nữ có vài chuyện muốn nói cùng ngài."
"Ồ?! Hàn cô nương cứ tự nhiên, bản tông chủ chắc chắn sẽ lắng nghe." Phúc Nhậm Tạ nhìn phần bát sạch sẽ được đưa lên.
"Ta...!tiểu nữ nghe nói tông chủ đang tìm kiếm người mang mệnh cách Sát Thiên Phượng Tiên, nhưng tiểu nữ thật sự không phải người mang mệnh cách đó!" Hàn Ân Ý cúi đầu mím môi, trong mắt hiện lên tia tức giận cùng khổ sở.
Người mang mệnh cách Sát Thiên Phượng Tiên từ khi sinh ra đã định là sẽ đứng trên tất cả, ngày mà kẻ mang mệnh cách đó xuất thế, sẽ xuất hiện hiện tượng cầu vòng tròn giữa ban đêm, cùng với đó chính là ngàn chim ca hót vui mừng.
Vào đêm hôm ấy, nàng và kẻ mang mệnh cách kia đã cùng được sinh ra không hơn không kém, chỉ cách nhau nửa canh giờ!
Mẫu thân nàng bởi vì muốn trải đường tương lai cho đích tử, mà thuê một đạo sĩ bên ngoài, lại hối lộ một đại sư của chùa lớn ngoại thành, đồng nhất chỉ định nàng mới là người mang mệnh cách Sát Thiên Phượng Tiên, còn kẻ mang mệnh cách thật sự chính là Thiên Sát Cô ****!
***** hợp thay, mẫu thân của kẻ đó sinh hạ y ra không bao lâu liền bị bệnh chết, càng thêm chứng thực cho lời đồn đại đó.1
Nhưng từ hơn một năm trước đây, kẻ mang mệnh cách thực sự đã chết, những người biết chuyện năm đó cũng đã chết, bởi vậy nàng trở thành người mà ai ai cũng mong muốn có được!
Được người người truy phủng là một điều vô cùng tuyệt vời đáng kiêu hãnh! Nhưng hiện tại, nàng ta lại bị bắt cóc bởi vì mệnh cách này, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng, nàng ta thật sự không muốn cái danh mệnh cách này nữa!
"Tông chủ, xin ngài hãy tin lời tiểu nữ! Kẻ mang mệnh cách ngài muốn tìm đã chết hơn một năm, tiểu nữ chỉ là...!mượn danh mệnh cách để thoải mãn hư vinh mà thôi." Mẫu thân đã dạy nàng, trên