"Ai da Thái tử, ngài thật là hư quá đi à!" Mỹ nhân trong lòng Vũ Lăng Quang yểu điệu duyên dáng khẽ đánh yêu hắn làm nũng, cơ thể ngược lại càng thêm dán sát vào đối phương.
"Ha ha, Tiểu Cơ Nhi nàng xinh đẹp quá, bản cung thật sự không nhịn được nha!" Vũ Lăng Quang càng được đà ghé sát trêu chọc, ánh mắt dâm tà quét qua một lượt cơ thể nữ nhân.
"Điện hạ cũng thật là, ở nơi này nhiều người lắm, nếu ngài muốn..." Cơ Nhi dùng ngón trỏ vẽ vòng tròn trên ngực hắn, nháy mắt quyến rũ.
"...!tối nay Cơ Nhi sẽ tận tình hầu hạ ngài a~"
"Hê hê, Tiểu Cơ Nhi miệng nhỏ thật ngọt nha! Đêm nay bản điện hạ nhất định sẽ khiến nàng thần hồn điên đảo, sướng như lên mây!"
Vũ Lăng Quang bóp eo mỹ nhân, lại lần mò xuống xoa nắn bờ mông căng mẩy mịn màng, trong đầu hiện lên những suy nghĩ đồi trụy đen tối nhưng người nằm dưới lại không phải kẻ đang ở trong lòng y.
"Cơ Nhi chờ điện hạ tới sủng ái~"
"Ha ha ha, được được! Bản điện hạ đêm nay sẽ chỉ sủng ái nàng thôi!"
Cơ Nhi vẻ mặt mềm mại ôm chặt eo hắn, trong mắt là một mảnh băng lãnh cùng khinh thường.
Một tên sắc lang như vậy sao có thể sánh với ngôi vị cao thượng kia được! Chỉ có người đó, mới xứng với vị trí đấy mà thôi!
"Nào các ai khanh, uống cạn ly rượu này vì tương lai đầy hứa hẹn!" Vũ Lăng Quang giơ cao ly rượu trong tay hô lên.
"Cạn ly!"
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Tông chủ, Thái tử Vũ Lăng Quang đưa đến thư báo rằng cánh tay phải đắc lực của Vũ Tiêu Kỳ đã chết, kế hoạch đang được diễn ra vô cùng suôn sẻ." Phúc Lâm dâng lên phong thư vừa nhận được.
"Tên Thái tử vô dụng đó nói như vậy sao?" Phúc Nhậm Tạ vuốt ve ly máu tươi còn nóng trong tay.
"Đã cho người đi chứng thực lại thông tin đó chưa?!"
"Đã chứng thực rồi thưa tông chủ! Người của chúng ta không tìm thấy tung tích của hai phu thê bọn họ, nhưng lại tìm thấy di vật là giá y của Võ Triển Long bị mắc vào một cành cây khô ở đáy núi Cốc Tử."
"Hừ! Hãy cho người đi kiểm tra lại lần nữa, đặc biệt cho người âm thầm giám sát hành tung của Vũ Tiêu Kỳ, xem xem hắn đi những đâu, gặp những ai!" Phúc Nhậm Tạ uống cạn ly máu, phất tay ra lệnh.
"Vâng, thuộc hạ sẽ cho người đi thực hiện."
"Chờ chút!"
"Tông chủ phải chăng muốn căn dặn thêm điều gì?!" Phúc Lâm cúi đầu chờ đợi.
"Việc điều tra về thân phận của Sát Thiên Phượng Tiên đã đến đâu rồi?!" Phúc Nhậm Tạ híp mắt lại nhìn đối phương, đôi môi vì mới uống máu mà đỏ tươi đáng sợ.
"Thưa tông chủ, sự kiện năm đó mặc dù kinh động cả một quốc gia nhưng những người tham dự đều đã không còn tồn tại, muốn tìm ra sự thật có lẽ sẽ mất thời gian hơn dự tính! Mong tông chủ kiên nhẫn chờ đợi thêm vài ngày nữa ạ."
"Hừ!" Phúc Nhậm Tạ phóng ra khí thế của bản thân.
"Tốt thôi, bản tông chủ có thể chờ để một lần nuốt trọn bọn họ, ăn ả ta với Tư Đồ Vũ Thiên cùng một lúc để tăng thêm sức mạnh cũng không sao!"1
Phúc Lâm sau khi được lui ra ngoài liền bình tĩnh phân phó người đi làm nhiệm vụ, sau đó tiến đến phòng đang nhốt Hàn Ân Ý xem xét.
"Hàn cô nương mấy ngày nay thế nào?!"
"Dạ thưa trưởng quản, Hàn tiểu thư mấy ngày gần đây ăn ít đi rất nhiều, nhưng cũng không còn đòi thả ra ngoài nữa, yên tĩnh ngoan ngoãn thủ trong phòng." Người dẫn đầu đội đệ tử kính cẩn thông báo.
"Để ý kỹ nàng ta một chút, nếu như người xảy ra mệnh hệ gì, tông chủ sẽ đến hỏi tội các ngươi, sau đó sẽ tiễn các ngươi đi bầu bạn cùng nàng ta!"
"Vâng, đệ tử sẽ trông coi thật cẩn thận, không để Hàn tiểu thư xảy ra chuyện gì bất trắc!"
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Chủ tử, người kia được bảo vệ rất kỹ, chúng ta không thể ra tay cướp người được!"
"Đó cũng là điều ta đoán trước được.
Âm thầm điều tra đến đâu rồi?!" Tư Đồ Vũ Thiên hạ bút điểm một nét vẽ lên giấy trắng.
"Đã điều tra rõ được gia