Nam hậu?! Thái tử Vũ Lăng Quang thế nhưng lại yêu thích nam nhân? Lại còn muốn lập kẻ đó làm nam hậu?!
Mọi người ở nơi này vô cùng bất ngờ khi biết được tin này, nhưng trong lòng càng là một tầng khinh bỉ cùng ghét bỏ.
Trong mắt bọn họ, Vũ Lăng Quang là một kẻ háo sắc, lưu luyến trong ngàn bụi hoa, nhưng điều không thể ngờ là hắn vậy mà lại đem lòng thật sự yêu một nam nhân, lại còn muốn để đối phương làm hậu!
Ở Thiên Linh quốc, nam nhân yêu nhau chính là một điều cấm kỵ!
Bởi vì trong quá khứ từng có một hoàng đế lập một nam tử làm hậu, chỉ trong vòng hai năm, cả quốc gia liền liên tiếp gặp thiên tai lũ lụt hạn hán, dịch bệch bùng phát khắp nơi, nói nhẹ thì là muôn trùng sầu thảm, nói nặng chính là luyện ngục trần gian.
Cuối cùng để kết thúc những điều đó, hoàng đế đã phải giết chết vị nam hậu kia để tế thiên cúng địa, sau cùng ra đi bởi bạo bệnh.
Các tân đế sau này cũng lập ra một quốc quy, không cho phép nam tử yêu nhau, nếu phát hiện sẽ giết không cần tra hỏi.
Quân lính phe cánh Thái tử thấy mọi chuyện không xong liền náo loạn tẩu tán khắp nơi, lại chỉ có một thái giám khuôn mặt xinh đẹp tiến lại gần chỗ Vũ Lăng Quang, chậm rãi quỳ bên cạnh chân hắn.
"Thái tử điện hạ, người..." Minh Hy đau lòng sờ chuôi dao trên ngực cùng vết thương còn rỉ máu ở vai của đối phương, trong lòng nghẹn chặt lại, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống.
"Điện hạ thật ngốc! Sao lại tự đâm mình không chút do dự nào như vậy chứ? Người muốn bỏ Minh Hy lại một mình đúng không? Vết thương lớn như vậy, hẳn là người đau lắm phải không?"
Vũ Lăng Quang hai mắt dần tối sầm lại, nhưng nghe thấy tiếng của người trong lòng lại cố gắng gượng mở mắt ra, bàn tay dính đầy máu run rẩy chạm lên mặt nam tử, nở một nụ cười thật dịu dàng.
"Điện hạ đừng lo, Minh Hy sẽ không để người cô đơn một mình đâu! Cho dù là xuống địa ngục hay lên thiên đàng, Minh Hy cũng muốn theo người! Điện hạ không thể nào bỏ ta lại một mình đâu!" Minh Hy cười trong nước mắt, nắm chặt bàn tay của Vũ Lăng Quang áp lên má mình, khóe môi lại chảy ra một dòng máu đen.
"Điện hạ, Minh Hy yêu người! Kiếp sau hi vọng có thể cùng điện hạ như chim liền cánh như cây liền cành, không bao giờ tách rời dù chỉ là một bước!"
"Hy..
Hy!"
Hai người nhìn nhau đắm đuối, nở một nụ cười dịu dàng nhất, ánh mắt lưu luyến nhìn gương mặt của đối phương, như muốn khắc ghi vào tận linh hồn, cuối cùng cùng nhau nhắm mắt, rời khỏi nhân gian.
*haizzz, thật ra viết đến đây mik cũng không biết Vũ Lăng Quang là người tốt hay xấu nữa! Một người vì muốn ở bên người yêu đâu thể là một người xấu, nhưng người vì người mình yêu mà ích kỷ bỏ mặc không muốn chịu trách nhiệm địa vị của bản thân nắm giữ cũng chẳng phải người tốt.
Vũ Tiêu Kỳ buồn lòng cúi đầu, chậm rãi đi đến bên cạnh thi thể hai người quỳ xuống.
"Phụ hoàng, nhi thần xin người hãy cho bọn họ được chôn cùng một mộ!"
Vũ Khắc Nhật khuôn mặt như già đi chục tuổi vô lực nhìn rèm che màu vàng thêu hình rồng bay phượng cuốn, nặng nề đồng ý.
"Được, tang lễ của Thái tử, con coi đó mà...!sắp xếp đi!"
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ở Thánh Diện tông môn cũng tương tự xảy ra một cuộc chiến không hồi kết.
Đội ngũ vốn dĩ phải tiến tới phía đông kinh thành lại đột nhiên bị trúng độc toàn bộ, mặc dù không mất mạng ngay lập tức nhưng muốn chữa trị khỏi thì vẫn cần thời gian ít nhất ba ngày.
Ngũ quân của Cửu Giao điện chưa xuất quân đã bị diệt, kế hoạch đã bắt đầu cho dù muốn thay người cũng chẳng kịp khiến kẻ cầm đầu Cửu Giao điện là Phan Ức Chu tức đến thổ huyết ngay lúc đó.
"Là ai?! Ai đã hạ độc ngũ quân của bản điện chủ, ngăn cản bọn chúng đi thực hiện nhiệm vụ?" Phan Ức Chu tức giận ném vỡ chén thuốc đen vừa được nha hoàn mang lên.
"Chuyện này thuộc hạ vẫn đang cho người đi điều tra, chắn chắn sẽ tìm ra kẻ chủ mưu phía sau!" Nhạc Tùng