"Chỉ bằng hai người?" Hàn Băng mỉa mai.
"Ha ha...!cô coi trọng mình quá nhỉ? Chỉ cần tôi bây giờ cũng có thể giết cô! Cần gì phải cho Tiêu Lý ca ca ra tay chứ! Đúng không, Tiêu Lý ca ca!?" Hà Phương khinh thường Hàn Băng xong liền quay qua ôm tay người đứng im không nói gì nãy giờ_Tiêu Lý, hỏi.
Tiêu Lý mỉm cười ôn nhu, giọng nói dịu dàng, một tay ôm eo nhỏ của Hà Phương nói:
"Tất nhiên là vậy rồi!"
Sau câu nói đó,Tiêu Lý liền cúi người xuống, chuẩn xác tiến tới trên môi Hà Phương gặm cắn, hôn sâu.
"Anh thật xấu!" Hà Phương giả vờ ngượng ngùng, đấm nhẹ vào ngực Tiêu Lý.
Hàn Băng chứng kiến cảnh này, tâm không tránh khỏi nhói lên một cái, đau đớn nhanh chóng lan tràn ra toàn cơ thể.
Người yêu cô 6 năm, ở bên cô 6 năm, lo lắng cho cô 6 năm...!vậy mà giờ thì sao! Hắn ta phản bội cô, đi theo người phụ nữ khác!
"Tại...!tại sao vậy? Tiêu Lý?" Hàn Băng hỏi, giọng nói có chút run nhẹ khó nhận ra.
"Hả?" Tiêu Lý nghi hoặc quay đầu nhìn Hàn Băng, liền nhanh chóng đoán ra ý của câu hỏi.
"À...!thân thể! Em hiểu chứ!" Giọng nói vẫn như cũ dịu dàng, ôn nhu vang lên.
Thân thể!? Thì ra là vậy!
Hàn Băng cười lạnh một tiếng.
Đúng là không nên tin đàn ông trên đời này! Đàn ông là súc sinh, là cạn bã, là loại động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới!
Trái tim của Hàn Băng dần chết lặng và lạnh đi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn đôi cẩu nam cẩu nữ trước mặt, cười to một hồi:
"Ha ha ha...!Quả là một đôi tra nam tiện nữ! Vậy chúng ta chết chung đi...!dù sao, đường đi xuống suối vàng cũng có đệm thịt giúp Hàn Băng ta giải sầu! Hừ!"
Hai người kia nghe vậy, liền lập tức cảnh giác, đề phòng bốn phía.
Họ đảo mắt qua căn phòng một lượt, lại không thấy gì bất thường.
Đặc biệt là Tiêu Lý, anh biết rất rõ đòn sở trường của Hàn Băng nên khuôn mặt lại càng ngưng trọng.
"Đừng hòng hù dọa! Tao không tin mày có thể phản kích lại! Bây giờ thì đi chết đi!" Hà Phương độc ác nhìn Hàn Băng, nhanh chóng rút ra một khẩu súng lục, hướng về phía Hàn Băng bóp cò liên tục 3 cái.
Đùng! Đùng! Đùng!
3 viên đạn xé gió lao đến, nhanh chóng gim vào thân thể nhỏ bé của Hàn Băng.
Hàn Băng đứng thẳng lưng, đôi mắt lạnh lùng nhìn hai người, đôi mỗi nở một nụ cười thị huyết, ngón tay khẽ động, hai người trước mắt liền bị cắt thành 8 khúc, đôi mắt trợn to lên như không tin mình sẽ chết như thế này, chết không kịp rên một tiếng!
Nhìn kết quả này, Hàn Băng từ từ ngã xuống.
Trước khi mất đi ý thức, Hàn Băng âm thầm thề trong lòng, nếu có kiếp sau, cô nguyện không yêu nữa!
Nhắm lại đôi mắt, Hàn Băng khẽ mỉm cười cho cuộc đời mình.
Một giọt nước mắt từ khóe mi cô rơi xuống, hòa lẫn với máu từ người cô chảy ra.
Bùm!
Tiếng nổ mạnh vang lên, cả căn nhà nhanh chóng đổ nát và bốc cháy...
.......................!
Ở một thế giới khác...
Một tiểu viện nhỏ trống vắng, có phần mục nát giống như bị bỏ hoang...
Trong phòng, hai bóng dáng một to một bé ngồi trên giường, quay mặt vào với nhau.
Ấm quá! Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Không phải mình đã chết rồi sao?
Hàn Băng nghi hoặc tự hỏi trong đầu, cảm giác ấm áp từ hai tay truyền đến khiến nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, dễ chịu.
Đôi mắt chậm rãi mở ra, nhập nhòe nhìn người trước mặt.
Người ngồi đối diện nàng là một người phụ nữ trung niên khoảng tứ tuần*.
Đầu bà tóc lấm chấm bạc, khóe mắt có dấu chân chim mờ nhạt.
*tứ tuần: bốn mươi tuổi.
Hai mắt bà nhắm chặt lại, vẻ mặt chăm chú làm gì đó.
Bà có vẻ như rất khó chịu, hai mày nhíu chặt lại, trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi, chúng hội tụ với nhau rồi lăn xuống cằm bà.
Bà lão này là ai? Bà ấy đang làm gì thế?! Mà...!mình đang ở đâu đây? Tại sao mình lại ở chỗ này?
Vô số câu hỏi được đặt ra trong đầu Hàn Băng, nghi hoặc mỗi lúc càng nhiều nhưng không ai giải thích cho nàng cả.
Bỗng một lực đẩy thật mạnh bắn về phía tay Hàn Băng khiến