"Võ lang, là...!muội không phải cố ý mà, chàng có thể hay không đừng nặng lời như vậy?" Ngọc Tố Kim mím môi rưng rưng nước mắt, điềm đạm đáng thương nhìn hắn tựa như cực kỳ ủy khuất.
"Làm phiền Ngọc tiểu thư đây chú ý cách dùng từ, cũng làm phiền tiểu thư từ nay về sau gọi bản tướng là Võ tướng quân.
Ta và tiểu thư không thân thiết, tiểu thư gọi ta như vậy sẽ rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Mà khi bị hiểu lầm như vậy, phu nhân của ta sẽ khó chịu, ta không muốn nàng ấy khó chịu!"
Võ Triển Long đan chặt mười ngón tay với Tĩnh Khả Ngưng, đối mặt với những nữ nhân khác hoàn toàn lộ ra sự lạnh lẽo cùng thiếu kiên nhẫn.
"Ngọc tiểu thư ngắm hoa thong thả, phu nhân nhà ta bị tiểu thư làm kinh sợ, cần phải đi nghỉ ngơi rồi!"
"...."
Cả một cuộc trò chuyện, Tĩnh Khả Ngưng hoàn toàn không kịp nói câu nào, Võ Triển Long đã nhanh chóng kết thúc và kéo nàng đi chỗ khác.
"Sau này thấy nàng ta thì phải cẩn thận rồi tránh xa một chút!" Võ Triển Long lo lắng nhắc nhở thê tử.
Trong thông tin hắn điều tra được thì vụ đồn thổi Tĩnh Khả Ngưng là kẻ thứ ba lần trước chính là do người bên cạnh Ngọc Tố Kim truyền ra, chỉ cần suy nghĩ sâu hơn một chút liền có thể đoán được ai là kẻ chủ mưu phía sau.
"Được rồi, thiếp biết rồi, chàng đừng lo lắng!" Tĩnh Khả Ngưng vỗ vỗ mu bàn tay của hắn cam đoan.
Hưng Công cũng tham gia hội hoa yến này, đưa tay hái một bông mẫu đơn đỏ rực tặng cho Ưu Thu Phỉ.
"Hi vọng nàng luôn luôn xinh đẹp kiều diễm như đóa hoa mẫu đơn này!"
"Đa tạ điện hạ, thần thiếp sẽ cố gắng hơn và sẽ không khiến chàng xấu hổ." Ưu Thu Phỉ khuôn mặt đỏ hồng vui vẻ tràn ngập hạnh phúc.
"Nàng chưa bao giờ khiến ta thấy khó xử, vậy nên hãy cứ là chính nàng là được rồi!"
Hàn Trịnh đi theo sau hai người yên lặng nghe những lời nói tán tỉnh của Hưng Công, trong lòng cười khinh miệt đối phương mồm miệng lẻo mép chỉ giỏi nói lời đường mật, ngoài mặt vẫn như cũ duy trì nụ cười xã giao tiêu chuẩn.
Hàn Ân Ý cầm một cành đào phai nở rộ hơi cúi đầu, bước đi không chút để ý xung quanh, giống như linh hồn đã rời xác bay về chốn xa xôi.
"Ý Nhi sao vậy? Tâm trạng không được tốt sao?"
"Không." Hàn Ân Ý khôi phục ý thức mỉm cười lắc đầu.
"Do nơi này quá đẹp nên muội có chút ngơ ngẩn thôi."
"Nếu muội thích, khi về ta sẽ cho người trồng một hoa viên thu nhỏ cho muội." Hàn Trịnh yêu chiều vuốt đầu nàng ta.
"Không cần đâu, chuyện như vậy rất tốn kém!" Hàn Ân Ý từ chối hắn, sau đó chỉ về bông hoa dã quỳ đang nở rộ khoe sắc.
"Dã quỳ thật đẹp, ca ca hái cho muội một bông đi!"
"Được!"
Hàn Trịnh bước tới gần giàn hoa dã quỳ leo đậu nhìn ngắm, lựa chọn bông hoa mà bản thân hắn cho là đẹp nhất, sau khi hái xuống liền cài lên mái tóc Hàn Ân Ý.
"Ý Nhi của chúng ta còn đẹp hơn hoa, dù hoa có vấn trên tóc cũng không thể lấn át nhan sắc tuyệt diễm này của muội!"
"Ca này!" Hàn Ân Ý ngại ngùng đánh nhẹ vào cánh tay hắn một cái, sờ sờ bông hoa cài trên tóc mình, ánh mắt lại liếc về phía Tư Đồ Vũ Thiên ngồi đằng xa.
Nam nhân kia, nàng chắc chắn sẽ nắm trong lòng bàn tay! Hừ!
Tư Đồ Vũ Thiên không biết suy nghĩ trong lòng của Hàn Ân Ý, mà cho dù biết cũng chẳng để trong lòng.
Bây giờ hắn càng quan tâm chính là Hàn Băng ngồi cách hắn mấy bàn ăn đang vô cùng thoải mái mà ăn uống trò chuyện với những nam nhân khác, ngược lại lại chưa từng thả lỏng như vậy khi ở cạnh hắn.
"Hừ!"
A Nhất nghe tiếng hừ lạnh của chủ nhân liền hơi cúi người.
"Chủ nhân có việc gì khó chịu muốn phân phó thuộc hạ không?"
"Không cần." Tư Đồ Vũ Thiên híp mắt nhìn Hàn Băng, vuốt v3 ly rượu trên tay, trong lòng bắt đầu suy nghĩ một số chuyện.
Hàn Ân Ý vẫn luôn âm thầm quan sát Tư Đồ Vũ Thiên, thấy hắn