"Ca ca từng nói với đệ một câu nói như vậy, lúc đó đệ cũng không hiểu lắm, nhưng hình như bây giờ đệ hiểu rồi."
A Ngũ cảm nhận độ nặng trên tay áo biến mất, trong lòng khẽ thở dài một cái, có chút đau lòng khẽ xoa đầu tiểu tử.
"A Ngũ ca đi đường cẩn thận nhé! Sau này nếu có thể thì nhớ gửi thư cho đệ đấy!" Nam Thiên Sang mỉm cười lùi lại không còn bám lấy hắn như lúc nãy nữa.
"Được." Một đứa trẻ hiểu chuyện thật sự luôn khiến người khác cảm thấy đau lòng!
A Ngũ triệu hồi khế ước thú của mình ra, trước khi rời đi quay đầu nhìn tiểu tử được coi là nửa đồ đệ của mình một cái, thấy cậu vẫn đứng đó vẫy tay tạm biệt liền gật đầu, điều khiển linh thú rời đi.
Nam Thiên Sang nhìn bóng dáng xa khuất rồi biến mất của A Ngũ thật lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được ngồi xổm xuống bắt đầu khóc thút thít.
Vu Cầm yên lặng đứng bên cạnh tiểu tử cũng không an ủi, để mặc cậu khóc đến khi tự ngừng lại thì thôi.
Dù cho có hiểu chuyện cỡ nào đi chăng nữa thì một đứa trẻ mười tuổi vẫn rất khó để làm chủ cảm xúc, nếu không cho nó giải tỏa cảm xúc ra ngoài, sẽ rất dễ khiến cho đứa trẻ tự phong bế cảm xúc bản thân lại trong lòng.
"Hức...!Vu Cầm tỷ tỷ, Tố Phụng tỷ tỷ, sau này xin hai tỷ hức...!chỉ giáo nhiều hơn!" Nam Thiên Sang lau lau nước mắt, bởi vì mới khóc xong nên giọng nói có chút nghẹn ngào.
"Ừm." Vu Cầm đơn giản gật đầu một cái, trong lòng hảo cảm với tiểu hài tử này tăng thêm một chút.
"Ngoan ngoan nhé! Sau này tỷ sẽ dạy cho đệ thật nhiều kiến thức hay!" Tố Phụng cúi người xuống bằng Nam Thiên Sang, mỉm cười xoa đầu cậu.
"Vâng."
...................
Hàn Băng phi thẳng vào rừng sâu, bắt gặp một đám Hắc Trư Nanh Hoàng linh thú đang ủi đất kiếm ăn, nhìn thấy nàng tiến tới liền kêu rú phát động tấn công.
"É! Éc éc éc!"
Tâm trạng không tốt lại có con mồi dâng lên tận cửa, nếu như không nhận lấy thì thật quá có lỗi với bản thân đi?!
Lách người tránh né linh thú lao đến, Hàn Băng nhanh nhẹn rút kiếm ra đánh trả.
Bịch bịnh bịch! Rầm rầm bịch!
Hắc Trư Nanh Hoàng ỷ vào cơ thể to lớn cùng số lượng áp đảo mà lao đến tấn công Hàn Băng, lại bị nàng nhẹ nhàng tránh đi, bọn chúng không kịp đổi hướng liền đâm thẳng vào nhau, loạn thành một đoàn.
"Éc! Éc! É!"
Keeng! Keeng! Keeng!
Lưỡi kiếm trong tay nàng va chạm với răng nanh của bọn chúng tạo thành từng tia lửa đỏ rực, âm thanh phát ra khiến người khác liên tưởng đến hai thanh kim loại va chạm thật mạnh vào nhau.
Hàn Băng giống như không biết mệt là gì, ở giữa đám linh thú điên cuồng chém giết, nét mặt lạnh lùng vẫn như cũ chưa từng thay đổi dù chỉ một chút!
Tư Đồ Vũ Thiên! Nam nhân đó...!
Hình ảnh hai người khi ở cạnh nhau hiện lên trong đầu khiến nàng thoáng thất thần.
"Đáng chết!"
Mạnh mẽ tăng thêm một phần nội lực vào thân kiếm, Hàn Băng chém ngang một đường chặn lại Hắc Trư Nanh Hoàng lao tới.
Keeng! Bịch bịch! Rầm!
Một bên răng nanh của linh thú sau lần va chạm này liền gãy rớt, nhìn thấy linh thú đó đau đớn lăn lộn dưới đất, Hàn Băng liền đơn giản đánh ngất nó đi, đợi sau khi giải quyết hết những Hắc Trư Nanh Hoàng còn lại rồi tiện thể thu tất cả vào không gian.
"Tiểu Băng, anh thích em! Anh có thể theo đuổi em không?"
"Thân thể! Em hiểu chứ?"
"Ngươi là người của ta!"
"Không, ta sẽ gọi nàng là nương tử! Vi phu là phu quân của nàng, vậy nên nàng sẽ là nương tử của ta!"
Những ký ức của hai kiếp liên tục hiện lên, đan xen vào nhau trong tâm trí của Hàn Băng.
Lồng ngực khó chịu, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn lại vô cùng đau đớn.
Nàng không biết đó là cảm giác gì càng không muốn biết đó là cảm giác gì, nhưng thứ cảm xúc không thể nắm bắt đó khiến Hàn Băng rất bất an, đan xen với đó là sự sợ hãi vô cùng!
Điều duy nhất nàng có thể làm bây giờ chính là giải tỏa năng lượng của bản thân, khiến cả cơ thể lẫn tinh thần mệt mỏi mới giúp nàng không suy nghĩ lung tung, tập trung vào tu luyện!
"Écccccc!"
Tư Đồ Vũ Thiên theo tiếng đánh nhau mà tìm tới, nhìn thấy Hàn Băng đang ẩu đả với đàn linh thú cấp thấp một cách điên cuồng.
Khẽ nhíu mày nhìn lối tấn công đầy sát khí của Hàn Băng, hắn lo lắng nhìn những vệt máu trên y phục nàng,