"Ðể tiểu nữ đi cùng ngài." Hàn Ân Ý dịu dàng mỉm cười bước sát đến gần hắn hơn, không để hắn kịp từ chối đã nói tiếp.
"Chúng ta đi thôi, đừng khiến ngài ấy khó chịu lâu hơn."
"Ừm." Vũ Uy nghị cảm thấy từ chối một người vừa khuyên giải hắn thì thật không tốt đành chấp nhận.
Vương Minh Nguyên híp mắt nhìn nữ nhân tâm tư sâu sắc đen tối khẽ nhếch môi cười nhạt.
Lợi dụng một người có hảo cảm với bản thân để thực hiện ý đồ riêng, thật đúng là một nữ nhân tâm địa sắt đá thâm độc mà!
"Hai vị bảo tiêu này có thể giúp bản điện hạ chuyển lời đến chủ tử của hai người một chút không?" Vũ Uy Nghị ôn hòa ôm quyền với Vu Cầm, Tố Phụng đang đứng canh bên ngoài.
"Ra là cửu hoàng tử Thiên Linh quốc." Tố Phụng giỏi ăn nói ngay lập tức mỉm cười đáp lại.
"Ngài muốn chuyển lời gì đến chủ tử, Tố Phụng sẽ chuyển lại giúp ngài."
Hàn Ân Ý nhìn dung mạo mỹ lệ của Tố Phụng âm thầm nghiến răng ghen tỵ, hận không thể ngay lập tức phá hủy khuôn mặt so với nàng ta xinh đẹp hơn không ít kia, lại nhìn tên háo sắc đã biến thành hoa si bên cạnh tức giận, hơi dùng lực kéo tay áo của hắn nhắc nhở, ngoài mặt vẫn luôn giữ vẻ mỉm cười yếu ớt.
Mặc dù nàng ta sẽ không đáp lại tâm ý của hắn nhưng cũng không cho phép hắn ngay trước mặt nàng ta si mê người khác đâu!
Vũ Uy Nghị giật mình nhanh chóng phục hồi tinh thần, ho nhẹ hai tiếng giảm bớt sự xấu hổ buông lời.
"Chuyện là vừa rồi bọn ta nháo đến hơi ồn ào, nếu quấy rầy nhã hứng của Tông chủ đại nhân vậy bản điện hạ xin được phép tạ lỗi trước."
Tố Cầm vẫn giữ vững nét mặt như lúc đầu.
"Vâng, Tố Phụng đã biết, chắc chắn sẽ giúp ngài chuyển lại lời nói đến cho chủ nhân."
"Vậy làm phiền cô nương rồi!" Vũ Uy Nghị ôm quyền thi lễ xong liền muốn quay người rời đi, lại không ngờ Hàn Ân Ý vẫn lấn lá hỏi thêm một vài lời.
"Không biết liệu Tông chủ đại nhân hôm nay đi một mình hay đã có hẹn với ai rồi hay chưa? Nếu chưa có hẹn không bằng đi chung với chúng ta thăm thú kinh thành một chút?"
"Lịch trình của chủ nhân không thể tiết lộ, mong vị tiểu thư này thông cảm." Tố Phụng giữ nụ cười nhạt trên môi bình tĩnh trả lời.
Nữ nhân xấu xí này thế nhưng lại có ý đồ với chủ nhân, còn không soi gương xem lại bản thân như thế nào! So với chủ mẫu quả thật chính là một đống gạch ngói cũ kỹ và một rương kho báu quý hiếm mà!
"À vâng." Hàn Ân Ý cười gượng gạo gật đầu với hai người xong liền quay lưng đi về chỗ nhóm người.
"Ðể tiểu nhân dẫn các vị quan gia đến phòng bao khác, xin mời các vị theo tiểu nhân."
Chưởng quản tửu lâu gương mặt niềm nở cúi người dẫn nhóm bọn họ đến một gian phòng cách đó không xa, sau lại chủ động dâng lên một bình trà nhân sâm thượng hạng coi như tạ lỗi mới lui xuống.
Một nhóm tổng cộng sáu người bao gồm Hưng Công, Hàn Trịnh cùng Hàn Ân Ý, Vương Minh Nguyên và Hoàng Tiêu Dương.
Huyền Thụy Lâm không đi, lấy lý do cơ thể không thoải mái muốn nghỉ ngơi để từ chối.
Thật ra mục tiêu lần này của Vũ Uy Nghị vốn là Hàn Ân Ý, những người khác có đi hay không cũng chẳng quan trọng.
Hưng Công cũng có chung suy nghĩ với hắn nên ngay khi nghe đề nghị thăm thú của cửu hoàng tử liền đồng ý, Vương Minh Nguyên đi theo đơn giản là thuần túy muốn hóng chuyện chơi bời, còn Hoàng Tiêu Dương muốn nhìn một chút bố cục kinh thành nơi này nên gật đầu đồng ý tham nhập với bọn họ.
Bởi vì mỗi người đều có một suy nghĩ riêng nên khi ngồi xuống bàn đều nhất chí mà giữ yên lặng, cho đến khi tiểu nhị lần lượt mang thức ăn lên bầu không khí trầm mặc đó mới bị phá vỡ.
"Món ăn này thật không tệ!" Minh Vương Nguyên uống một ngụm cháo liền cất tiếng khen ngợi.
"Ðúng vậy! Mùi vị lạ lẫm hấp dẫn như này lần đầu tiên ta được ăn!" Hàn Trịnh cũng ngay sau đó gật đầu đồng ý kiến.
"Ðầu bếp của tửu lâu này so với đầu bếp trong