"Tố Phụng tỷ tỷ, nếu bây giờ đệ muốn giúp đỡ bọn họ một chút thì có thể làm như thế nào?"
"Chuyện này đối với một hài tử như đệ thì không nên làm một mình, nhưng đệ có thể nhờ người lớn làm giúp hoặc quyên góp tiền vào một nơi nào đó để bọn họ mua gạo nấu cháo chia cho bá tánh, nếu muốn hơn nữa thì mua gạo tặng cho mỗi người một cân."
Nam Thiên Sang nghe xong liên tục gật đầu, ngay lập tức quay người thò đầu vào bên trong xe ngựa.
"Ca ca, đệ..."
Hàn Băng tất nhiên vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện, nên khi tiểu tử quay đầu tìm nàng liền gật đầu đồng ý, đưa cho cậu nhóc túi bạc của mình.
"Đệ có thể tìm đến Triệu thúc đề nghị giống như Tố Phụng nói, phát cháo hoặc chia gạo."
"Vâng." Nam Thiên Sang mỉm cười vui vẻ nhận lấy hầu bao mở ra, bên trong là ba bốn lượng vàng lớn sáng bóng cùng một ít bạc vụn nho nhỏ.
Ước lượng một chút, số tiền này có thể mua đồ phân phát liên tục ba ngày!
Vu Cầm đánh xe đến một căn nhà nhỏ thanh tĩnh ít người qua lại.
Bên trong có một lão bá đang cầm rìu chặt củi, nhìn thấy người đến liền buông công việc dang dở trên tay xuống tiến đến.
"A a a a a."
Lão bá liên tục khua tay loạn xạ làm một đống ký hiệu ngôn ngữ, Hàn Băng nhìn một hồi liền hiểu y đang muốn thể hiện điều gì.
Ta là người trông giữ nơi này, không biết các vị đến đây là có việc chi?
Vu Cầm gật gật đầu với người đó, móc ra một khối lệnh bài đưa lên, lão bá nhìn rõ lệnh bài liền bày ra bộ dáng giật mình, lui qua một bên cúi người với bọn họ, ý muốn nhường đường mời bọn họ vào trong.
Biệt viện không có trang trí các loại núi giả non nước gì, chỉ trồng một chút khóm trúc xanh phía bên góc tường, giữa sân là một cây liễu biếc lớn, lại đặt bên dưới một bộ bàn ghế gỗ.
Phòng ở có ba phòng nhỏ chia đều, phòng bếp cùng nhà kho nằm bên cạnh nhau.
Vu Cầm cùng Tố Phụng chọn phòng ở giữa, bên phải là phòng ngủ chính của chủ tử, bên ngoài cùng thì để Nam Thiên Sang một mình ở.
Sau khi dọn dẹp qua một hồi, Nam Thiên Sang liền vui vẻ chạy đi tìm Triệu Sơn, Vu Cầm sợ tiểu tử đi một mình không an toàn liền đánh ngựa chở cậu nhóc đi.
Tố Phụng ở lại bắt đầu chuẩn bị cơm nước buổi trưa, để lại không gian yên tĩnh cho hai vị chủ tử.
Hàn Băng nhìn bày trí trong phòng một lượt, có thư án ở giữa phòng, bên trái đặt một tấm bình phong ngăn cách với giường ngủ, cuối chân giường còn có một sạp gỗ nho nhỏ cho người hầu nằm để tiện chủ nhân sai bảo vào bên đêm, bất quá nhìn qua giống như chưa từng được sử dụng nên còn rất mới, chăn gối cũng không thấy để ở bên trên.
Ðể Tư Ðồ Vũ Thiên ngủ trên giường lớn, nàng có thể ngủ trên sạp nhỏ này.
Hàn Băng chớp mắt suy nghĩ, lại không ngờ chỉ vừa nảy sinh ý đồ, Tư Ðồ Vũ Thiên đã phất tay một cái, đánh gãy một chân sạp khiến nó liêu xiêu muốn ngã.
"...."
Hừ, muốn nghĩ cũng không được! Mơ cũng đừng mơ, không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có! Tư Đồ Vũ Thiên liếc mắt nhìn nàng một cái hừ lạnh.
............................
Nam Thiên Sang đến tìm khiến Triệu Sơn có chút bất ngờ, sau khi nghe xong yêu cầu của tiểu tử liền ha ha cười vui vẻ.
"Tiểu Sang thật thiện lương, chuyện này cứ để Triệu thúc cho người đi chuẩn bị.
Còn tiền này con cứ giữ lấy mua quà đi."
"Không được đâu ạ! Đây là tiền quyên góp của ta, nếu Triệu thúc không nhận, Tiểu Sang liền đi tìm người khác." Nam Thiên Sang ngay lập tức từ chối, đẩy hầu bao về phía Triệu Sơn.
"Tiểu tử này, thúc thúc nói không cần mà."
"Không được." Nam Thiên Sang kiên quyết lắc đầu.
"Ca ca đã dạy, mọi chuyện liên quan đến tiền bạc có thể giải quyết sòng phẳng thì nên thẳng thắn, nếu không thì mối quan hệ dù có tốt đẹp đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ nhanh chóng mà đổ vỡ."
Triệu Sơn ngây người nhìn tiểu tử, sau lại không nhịn được ha hả cười lên, liên tục xoa đầu cậu nhóc.
"Được được, vậy thúc nhận lấy! Tiểu tử ngoan cố nhà ngươi đúng thật là..." giống y như Hàn Băng vậy! Quả là do một người dạy lên, tính cách chẳng khác chút nào cả.
Nam Thiên Sang híp mắt mỉm cười, nhìn Triệu Sơn phân phó người xuống dưới nhanh chóng sắp xếp, ngay buổi trưa hôm đó, trước của Hội đấu giá Triệu gia đã có một hàng dài