Những quá khứ đen tối như vậy, Hàn Băng thật sự chẳng muốn Tư Đồ Vũ Thiên biết dù chỉ một chút!
Mất thêm ba ngày ngồi trên lưng Song Đầu Điểu linh thú bọn họ mới tiến gần đến kinh thành Ngạo Hùng quốc.
Ra lệnh cho linh điểu hạ cánh ở một khu đất trống ngoài bìa rừng, sau khi thu lại Song Đầu Điểu vào giấy khế ước, năm người liền chậm rãi đi bộ đến cổng thành.
Lính gác một thân trang phục nghiêm chỉnh ôm mũi giáo nhìn từng người đi qua.
Một quân lính nhìn thấy đoàn người Vu Cầm lạ mặt liền giơ tay chặn lại.
"Các ngươi là người nơi nào? Mau xuất trình thẻ bài thân phận."
Tố Phụng nhanh chân bước lên một bước mỉm cười, nháy mắt phóng mị nhãn với đối phương.
"Ai dô quan gia a, ngài đừng hung dữ như thế, người ta sợ lắm! Đây là giấy tờ thân phận do quan huyện lệnh nơi tiểu thiếp đóng dấu, quan gia nhìn xem a!"
Lính canh bị Tố Phụng mê hoặc lúng túng nhận lấy tờ giấy nàng đưa ra, sau khi lướt qua một lần liền trả lại.
Nguyên lai là một gia đình địa chủ vào kinh chơi a!
Nghi hoặc nhìn qua Tư Đồ Vũ Thiên ăn mặc quý phái đeo mặt nạ cùng Hàn Băng mang khăn voan che mặt, tên lính canh âm thầm suy đoán hai người chính là chủ tử.
Tiểu hài tử kia chắc là thư đồng đi theo, thêm hai nha hoàn, quả thật giống như địa chủ có tiền đi du ngoạn.
Lính canh liền lùi về sau, giọng nói cứng ngắc.
"Được rồi, đi đi, đừng có mà gây rối đấy!"
"Đa tạ quan gia, chúng ta nhất định sẽ không gây rối đâu!" Tố Phụng mỉm cười yểu điệu, chỉ nháy mắt đã câu hồn vô số nam tử ở đó.
Vị địa chủ kia cũng thật có phúc! Có thê tử xinh đẹp đi cùng, lại còn có hai nha hoàn kiều diễm mê người như vậy sát bên, đúng là số hưởng mà!
Dưới sự ghen tỵ hâm mộ của người khác, cả đoàn người thoải mái tiến thẳng vào bên trong, thuê một chiếc xe ngựa cỡ lớn cùng hai tuấn mã khỏe mạnh kéo xe, Vu Cầm liền điều khiển dây cương chậm rãi lái ngựa đi lòng vòng quanh kinh thành.
Nơi này cũng có sản nghiệp ngầm của Tư Đồ Vũ Thiên, nhưng đều là những nơi như sòng bạc hoặc thanh lâu lớn, ngược lại tửu lầu khách đi3m lại không có mấy, hoàn toàn nho nhỏ không đáng để mắt.
Bất quá hắn có một biệt viện riêng an tĩnh không đến nỗi tồi, còn nằm ngay trên đường đi đến Kính Nguyệt hồ xinh đẹp kia.
Người trông cửa là một nam tử tuổi tầm đôi mươi, khuôn mặt không có điểm gì nổi bật, khi nhìn thấy Vu Cầm giơ lên lệnh bài liền cung kính cúi đầu mở rộng cửa lớn cho xe ngựa đi vào.
"Thiếu gia cùng thiếu phu nhân đã trở lại, nếu có gì cần phân phó cứ việc sai xử tiểu nhân."
Nam tử tên A Trạch, là một người rất thông minh, nhìn mặt đoán ý chính là sở trường của y, ngay khi nhìn thấy tư thế thân mật của hai người Tư Đồ Vũ Thiên cùng Hàn Băng liền nhanh chóng chuyển giọng.
Nam Thiên Sang dẫn đầu bước vào kinh ngạc nhìn phong cách bài trí xung quanh.
Biệt viện xây theo kiểu khép kín hình chữ hồi (回), sảnh trước là sảnh tiếp khách, hai bên nối liền có bên phải là phòng bếp cùng phòng chứa củi, bên trái là phòng ở cho nha hoàn cùng người hầu, cuối cùng là phòng dành cho chủ nhân cùng thư phòng.
Chính giữa là một khoảng sân trống có kê bàn đá, trang trí hòn non bộ cùng núi giả, hai góc trước phòng chủ tử còn trồng không ít khóm trúc mây nho nhỏ, chỉ cần mở cửa sổ ra liền ngửi thấy mùi trúc non thanh sạch tươi mát, bốn viện được nối liền bới nhau bởi một dãy hành lang gấp khúc.
"Tỷ tỷ, đệ có thể ở phòng sát cạnh phòng tỷ được không?" Nam Thiên Sang nhìn căn phòng gần sát với phòng ngủ chính của chủ nhân mím môi hỏi.
Hàn Băng vốn cũng không có ý kiến gì về việc này, vốn định gật đầu đồng ý lại bị Tư Đồ Vũ Thiên cướp lời từ chối.
"Không thể."
"Tại sao chứ?" Tiểu tử nhíu mày nghi hoặc nhìn hắn.
"Ngày nào đệ cũng phải dậy sớm luyện tập, nếu ở gần sẽ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của