Nghiêm Thanh vừa nói vừa đếm, rất nhanh liền chỉ định được người cần tìm.
Lam y công tử bị chỉ định liền đứng dậy, chờ đợi câu đố của các hoàng tử, công chúa.
“Quá quan trì, quan quan bế, nguyện quá khách quá quan*."
*Tới cửa quan trễ, cửa quan đóng, mời khách qua đường cứ qua.
Nhị hoàng tử Minh Vương Nguyên vẻ mặt bình tĩnh nhìn lam y công tử, ra câu đối.
Lam y công tử hơi nhăn mày suy nghĩ, ánh mắt đăm chiêu.
“Tiên đối dị, đối đối nan, thỉnh tiên sinh tiên đối*.”
*Người ra đối lạ, khó đối lại, mời tiên sinh cứ đối trước.
Vế đối của lam y công tử vô cùng đầy đủ, vô cùng chính xác khiến cho mọi người ở đây khâm phục.
"Hảo đối! Mời công tử ngồi xuống, chúng ta tiếp tục!"
........................!
"Hiện tại Nghiêm mỗ đã có kết quả của vòng bốn, mọi người có hồi hộp không nào? Ha ha, Nghiêm mỗ cũng không khiến mọi người đợi thêm nữa! Lần này, ai có tên sẽ được ở lại.
Người đầu tiên là Trí Quang, Diệu Linh, Hoài Đông, Quan Vũ,..."
Nghiêm Thanh rành mạch rõ ràng đọc tên từng người từng người một cho đến hết.
Thật sự là không ngờ, lần này loại bỏ người lại vô cùng nhiều! Đặc biệt là chỗ của Nhân lão giả, những bài thi chỗ ông hầu như đều bị loại bỏ, chỉ một số ít được giữ lại.
Không những vậy, các giám khảo nghe bài thơ của Hàn Băng đọc xong cũng có phần chấm điểm khắt khe hơn nên số người bị loại càng không cần phải nói!
Một số bài thi trực tiếp bị bỏ qua vì không hoàn thành, có thể là do thời gian quá ít hoặc không tập trung, cũng có thể là do Hàn Băng.
Lý do thực sự chỉ có họ mới biết!
Từ hơn sáu trăm người giờ chỉ còn lại đúng một trăm người vừa đủ.
Những người không được đi vào vòng trong giống như những thí sinh trước đó, lật đật ra về.
Lúc đi ngang qua Hàn Băng, ánh mắt ai oán của mọi người đều liếc về phía nàng.
Hàn Băng cũng không vì mọi người "thân thiện" nhìn mà tức giận, chỉ thản nhiên ngồi đó nói chuyện với Phạm Minh Thuận.
"Tiếp đến là vòng năm, vòng năm này thi cờ.
Nơi này có bày mười bàn cờ vây, mỗi bàn là một thế cờ khác nhau.
Mỗi bàn cờ đều có độ khó khác nhau, càng lên cao thì độ khó càng tăng theo.
Yêu cầu là mọi người hãy phá được bàn cờ số bảy! Bởi vì số lượng thí sinh còn lại khá nhiều nên ban tổ chức liền quyết định đặt thêm mười bàn cờ giống trên để mọi người hoàn thành bài thi nhanh hơn."
Từ hai bên khán đài nhanh chóng xuất hiện một nhóm người, cẩn thận di chuyển hai mươi bàn cờ, đặt hai bên thảm đỏ.
"Độ khó tính từ dưới lên, càng gần sân khấu thì càng khó.
Mọi người có quyền không phá bàn cờ đầu tiên mà nhảy lên bàn cờ cuối cùng cũng được! Chỉ cần ngươi có khả năng liền được đi tiếp.
Mỗi bàn cờ sẽ có một kì tử* chơi cờ với ngươi, chỉ cần thắng kì tử liền có thể phá bàn cờ tiếp theo."
*kì tử: ở đây là người chơi cờ, không phải nói người tài giỏi.
Nghiêm Thanh kiên nhẫn giải thích, vẻ mặt như cũ tươi cười không đổi.
"Vòng năm này, chúng tôi sẽ lấy mười người vượt qua đầu tiên, còn lại sẽ bị loại bỏ! Thời gian cho mọi người là ba mươi phút!"
"Keng!"
Lần này không phải tiếng trống nữa mà lại là tiếng chuông vang lên, báo hiệu thời gian bắt đầu.
Mọi người nhao nhao đứng dậy đi về phía những bàn cờ.
Hai bên chia ra vô cùng đều, một bên nam nhân một bên nữ nhân.
Bởi vì Nghiêm Thanh nói có thể nhảy cóc nên mọi người hầu như đều đổ xô lên bàn cơ vây số bảy, các bàn khác hầu như rất ít người.
Hàn Băng bị Phạm Minh Thuận lôi kéo tiến về phía dãy bàn đó, nhìn dám người loi nhoi ở bàn số bảy, khóe miệng khẽ giật giật.
Hàn Băng giật ống tay áo của mình khỏi tay Phạm Minh Thuận, đổi hướng tiến bước về phía bàn cờ đầu tiên.
Mộ Anh Thiên nhu thuận đi theo sau lưng nàng, Phạm Minh Thuận cũng đồng dạng như vậy.
Nhưng không ngờ rằng cái đuôi nhỏ_Tứ công chúa cũng đi theo!
Phe phẩy