Chỉ là việc làm ăn ở một nước, nếu không ở nơi này liền chuyển nơi khác, bọn họ không nhất thiết phải khúm núm sợ sệt một ai cả! Đặc biệt, ở quốc gia này, thành viên hoàng tộc vừa rồi còn muốn ép bọn họ vào đường chết, có lẽ nên bàn bạc lại một chút với Triệu Sơn về vấn đề đặt cơ sở ở Ngạo Hùng quốc.
Một cấm vệ quân nhìn thấy ba người không tôn trọng hoàng đế như vậy liền bước ra muốn ngăn cản, lại nhìn thấy Hưng Thành Vạn lắc đầu, im lặng phất tay ý bảo cho họ rời đi, chỉ đành mím môi lùi về sau nhường đường.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn về phía Hưng Công một cái, đột ngột ra lệnh.
“Người đâu, bắt lấy Hàn Ân Ý giam vào đại lao, chờ ngày xét xử.”
Hàn Ân Ý vẫn luôn đứng sau lưng Hàn Trịnh sợ hãi, sau khi thấy hoàng đế được cứu sống có chút thả lỏng lại không ngờ mệnh lệnh đầu tiên mà hoàng đế ban ra khi tỉnh lại chính là bắt lấy nàng ta.
“Hoàng thượng, Ý Nhi chỉ là một tiểu nữ hài không hiểu biết, mong người tha cho Ý Nhi lần này, dù sao cuộc hỗn loạn vừa rồi không phải do Ý Nhi cố tình gây ra.” Hàn Trịnh ngay lập tức kéo Hàn Ân Ý quỳ xuống xin tha tội.
“Hừ! Không cố ý? Vậy không phải chính ngươi là người đã gọi đám Biên Bức kia đến sao?” Hoàng đế từ trên cao nhìn xuống.
“Là thần dạy dỗ con cái không nghiêm, mong hoàng thượng giơ cao đánh khẽ, thần tự nguyện nhận hết tất cả hình phạt cho nữ nhi.” Hàn Hải Nguyên từ phía sau bước ra trực tiếp quỳ xuống dập đầu, cho dù dưới mặt thuyền toàn là xác chết cùng nội tạng châu chấu ma cũng không khiến lão ta do dự ngập ngừng.
Lộ Ngọc cùng tam thiếu gia Hàn Minh Liên run rẩy đỡ lấy nhau quỳ trên sàn gỗ, tiểu hài tử sợ hãi không hiểu chuyện thút thít ghé đầu vào ngực mẫu thân khóc, ánh mắt nhìn về phía phụ thân đầy hoang mang lại không dám thốt lên lời nào.
“Được, nếu ngươi đã muốn vậy trẫm liền đồng ý.
Thân là Tể tướng đương triều lại không biết cách quản giáo chỉ dạy nữ nhi, kéo xuống phạt ba mươi đại bản, cắt bỏ một năm bổng lộc triều đình, cấm túc cả Tể tướng phủ một tháng không được ra ngoài, ai làm trái lệnh, bắt nhốt đại lao ngay lập tức.” Hoàng đế hừ lạnh nhìn cả nhà Hàn gia đang quỳ trên mặt đất.
“Tạ hoàng thượng khoan hồng ban ân.” Hàn Hải Nguyên đầu cũng không nhấc lên liền tạ ơn, sau đó đứng dậy đi theo cấm vệ quân xuống khỏi thuyền hoa nhận hình phạt.
Lộ Ngọc, Hàn Trịnh, Hàn Ân Ý cùng Hàn Minh Liên bị cấm vệ quân bao vây dắt đi.
“Hoàng hậu lễ nghi không chu toàn, phá hoại hình tượng hoàng gia khiến trẫm bẽ mặt trước thần dân bá tánh thiên hạ, phạt cấm túc ba tháng tại chính cung, chép một trăm lần cuốn Kinh Hoa Nghiêm*, không có lệnh của trẫm không cho phép ra ngoài.” Hoàng thượng liếc mắt ra hiệu cho công công bên người.
*Kinh Hoa Nghiêm được đánh giá là kinh điển đồ sồ nhất và dài nhất trong số các kinh của Phật giáo, theo nhận xét của dịch giả Thomas Cleary thì kinh này là "hoành tráng nhất, toàn thiện nhất và cấu tứ thẩm mỹ nhất trong số tất cả kinh điển Phật giáo."
Công công hiểu ý, ngay lập tức chỉ vào mấy cung nữ thái giám, giọng nói đanh thép the thé.
“Hoàng thượng có lệnh cấm túc, các ngươi còn không mau mau hộ tống hoàng hậu nương nương trở về hành chính cung.”
“Hoàng thượng, thần thiếp không có!” Hoàng hậu bị hai cung nữ kiềm hãm dẫn đi liền giãy giụa muốn biện minh, lại bị một công công ngay đó tiến lên nhỏ giọng nhắc nhở.
“Hoàng hậu nương nương đừng khiến thánh thượng thêm mệt mỏi nữa.”
“Ngươi… đồ cẩu nô tài nhà ngươi! Mau buông bổn cung ra!” Hoàng hậu tức giận hét vào mặt công công, vùng vẫy giãy giụa.
“Mau mau cái chân lên.” Công công lắc cây phất trần lạnh nhạt hạ mắt.
Mặc kệ cho hoàng hậu có phản kháng đến đâu đi chăng nữa vẫn bị đám người hầu lôi xuống khỏi thuyền hoa, tiếng quát mắng cũng dần nhỏ đi.
Hưng Thành Vạn nhìn về phía đại nhi tử của mình, trong lòng có chút tư vị phức tạp không biết nên biểu lộ ra như thế nào.
Vừa rồi ngay khi tiểu y sư kia châm cứu, đầu óc lão đã tỉnh táo lại, những lời nói của mọi người xung quanh lão cũng nghe không sót một chữ nào.
Mặc dù trước kia khi tranh giành ngôi vị cửu ngũ chí tôn, lão cũng đã từng cùng các huynh đệ khác âm thầm chém giết nhau, nhưng khi đến hiện tại nhìn xuống những người con của lão vì tranh giành mà