“Thần y, ngươi có thể cứu chữa được không? Tiểu thần y nói sư phụ hắn rất tài giỏi, ngươi cứu nàng ấy đi! Chỉ cần ngươi cứu nàng ấy, ta nguyện làm người hầu cho ngươi, lên núi đao xuống biển lửa chỉ cần ngươi nói ta cũng sẽ nghe theo!”
Khôi Tinh Ôn không ngờ Trần Ngọc Thi sẽ liều mình như vậy liền có chút ngây ngốc, ngay sau đó lập tức kéo tay áo nàng ấy lại, nhíu mày.
“Đừng nói bậy!”
“Ôn Nhi, ta không…”
“Được rồi.” Hàn Băng lạnh nhạt cắt ngang lời của hai người.
“Trần tiểu thư không cần phải lấy thân trả nợ.
Về phần Ôn tiểu thư, ta có thể cứu chữa được, nhưng những dược liệu cần thiết các ngươi phải đi tìm về đây!”
“Được! Ngươi cần dược liệu gì, ta sẽ ngay lập tức đi lấy đến.” Trần Ngọc Thi không chút do dự đồng ý.
“Ở sâu dưới lòng đại dương có một loại cá tên là Thủy Linh Ngư.
Bên trong Thủy Linh Ngư hơn mười năm tuổi có thụ kết một viên ngọc trai màu lam.
Đem viên ngọc trai đó về đây, ta liền cứu Ôn tiểu thư.
Hãy nhớ lấy, viên ngọc đó chỉ có thể lấy màu lam, lấy sai thì Ôn tiểu thư sẽ chậm trễ không thể chữa trị.” Hàn Băng lạnh nhạt nhìn ba người.
“Ta đã biết! Vậy Ôn Nhi nàng ấy những ngày này…” Trần Ngọc Thi nghiêm túc gật đầu sau đó dò hỏi.
“Ôn tiểu thư cứ ở lại đây…” Hàn Băng đang nói bỗng dừng lại, quay sang nhìn Tư Đồ Vũ Thiên một cái.
“… để nàng ấy ở lại có được không?”
Tư Đồ Vũ Thiên xoa đầu nàng một cái sau đó yêu chiều đáp.
“Tất cả của ta đều là của nương tử, nàng quyết định sao liền là như thế.”
“Nếu vậy thì Ôn tiểu thư cứ ở lại đây đi.” Hàn Băng chớp mắt hai cái, cũng lười sửa lại cách gọi ‘nương tử’ của hắn.
Trần Ngọc Thi nhướn mày tỏ vẻ hiểu rõ nhìn hai người, sau đó quay người rời đi muốn nhanh chóng tìm Thủy Linh Ngư gì đó.
Hàn Băng gọi nàng ấy lại, gợi ý vị trí có xuất hiện và điều kiện bắt lấy Thủy Linh Ngư, sau đó hữu nghị nhắc nhở những nguy hiểm xung quanh nơi đó.
“Đa tạ thần y.” Trần Ngọc Thi ôm quyền với nàng, sau đó nhìn Khôi Tinh Ôn một cái thật sâu.
“Ta sẽ quay về, sau đó chờ ngươi kính trà, gọi ta một tiếng đại cô.”
Trần Ngọc Thi nhanh chân rời đi, Khôi phu nhân vẫn ngồi lại cùng con gái, Tố Phụng nhanh chóng đi sắp xếp phòng ở cho Khôi Tinh Ôn.
Nam Thiên Sang vừa về liền muốn bám sát theo Hàn Băng, lại bị mỗ phúc hắc ra lệnh Vu Cầm bắt đi luyện tập võ công, mặc dù tiểu tử có chút ấm ức nhưng vẫn ngoan ngoãn vâng lời làm theo.
Hàn Băng nhìn thấy vẻ tủi thân của cậu nhóc liền kéo môi cười, đang muốn kêu người trở lại liền bị Tư Đồ Vũ Thiên đánh gãy.
“Băng Nhi không được mềm lòng với tiểu tử đó, bằng không tương lai nàng rời đi, tên nhóc đó sẽ không thể tự bảo vệ bản thân mình.”
“Được rồi, ta biết rồi.”
Ngay buổi chiều hôm đó, nha hoàn thân cận đã mang theo một ít tư trang cá nhân của Khôi Tinh Ôn đến biệt viện cho chủ nhân, Khôi phu nhân lo lắng cho nữ nhi đến mấy, cuối cùng vẫn phải trở về gia phủ.
Tố Phụng giới thiệu sơ qua một số nơi cho nha hoàn Kim Túc của Khôi Tinh Ôn, sau đó hoàn toàn mặc kệ hai chủ tớ muốn làm gì thì làm.
Hàn Băng cứ cách ba canh giờ liền châm cứu cho bệnh mỹ nhân một lần, liên tục duy trì đều đặn trong bốn ngày tiếp theo.
Một tuần sau…
Trần Ngọc Thi mang theo một viên lam ngọc, cả người phong trần mệt mỏi trở lại, đi cùng nàng còn có một công tử tuấn lãng oai vệ, sau một hồi thăm hỏi bệnh tình của Khôi Tinh Ôn mới đưa đồ cho Hàn Băng.
“Tại hạ là Trần Quảng Thần, đa tạ thần y những ngày này đã chăm sóc Ôn Ôn, chuyện chữa trị tiếp theo vẫn phải làm phiền đến thần y rồi.” Trần Quảng Thần hai tay ôm quyền, cả người toát lên khí chất hiên ngang, mặc dù khuôn mặt nhuốm đầy vẻ mệt mỏi uể oải vì lặn lội đường xa nhưng đôi mắt vẫn tinh tường cơ trí.
Những dược liệu khác dùng để phối thuốc đã được Khôi phu nhân cho người mang đến từ ngày hôm qua, dưới sự chỉ dẫn của Hàn Băng, Nam Thiên Sang đã đen chúng mài mịn và chuẩn bị sẵn sàng cho việc điều chế.
Hàn Băng nhận lấy viên lam ngọc xem xét kỹ một hồi gật đầu, ở ngay trước mắt bọn họ nhẹ nhàng miết tay bóp vụn vào một bát gốm trắng.
“Mọi người vất vả rồi.”
“Không vất vả, tất cả đều là chuyện nên làm.” Trần Ngọc Thi nhìn hành động của nàng khẽ giật mình, viên ngọc lam cứng như sắt đó vậy mà dễ dàng nát thành vụn phấn trong tay nữ tử, vậy chỉ có thể chứng minh một điều, vị thần ý này nội lực rất thâm sâu khó đoán.
Hàn Băng gật đầu rời đi, sau đó trở về phòng ngủ chính