“Nguyệt Thân cổ chỉ có thể ký sinh trong cơ thể nữ tử vì nữ giới có thể mang thai, trong bụng nữ giới có khoang sinh sản chứa bào thai mà nam tử không có.
Hiện giờ nó chưa chết, còn bị tấn công, loài cổ trùng này rất thông minh, nó có thể cảm nhận chậu nước nguy hiểm không thích hợp để sinh sống.” Nam Thiên Sang ngừng lại một chút tựa như suy nghĩ, sau đó mới nói tiếp.
“Mà các loại trùng cổ thường có một kỹ năng rất đặc biệt, chính là ngửi mùi.
Cơ thể nó nhỏ đến không thấy được nhưng bọn chúng đều dựa theo mùi hương xung quanh mà lựa chọn ký chủ để nương nhờ sinh sống.
Nguyệt Thân cổ chỉ có thể ký sinh trong cơ thể nữ giới, nếu tỷ lại gần, có khi sẽ bị nó bắn xúc tua rồi chui thẳng vào cơ thể không ra nữa.
Muốn bắt nó ra, chỉ có thể nuôi một cổ trùng khác trong cơ thể rồi để hai con đánh nhau trong đó, mà Nguyệt Thân cổ khi bị tấn công hoặc bị thương đều sẽ tiết ra chất độc như này, kết quả cuối cùng…”
Kết quả cuối cùng không cần nói thì mọi người ở đây ai cũng hiểu, cuối cùng chỉ có chết mà thôi!
Biết được sự thật đáng sợ này, ai cũng đều kinh hoàng muốn lùi một bước về sau tránh xa chậu nước, Hàn Băng hài lòng gật đầu với Nam Thiên Sang, tiểu tử này càng học càng tốt, sau này chắc chắn sẽ là một đại y sư cực kỳ tài giỏi.
“Vậy nếu là đàn ông bị ký sinh sẽ như thế nào?” Tố Phụng không kinh sợ mà nhìn chằm chằm vào chậu nước đen đang dần trong suốt trở lại.
“Thử là sẽ biết thôi.” Vu Cầm liếc mắt nhìn đám hắc y nhân tỉnh táo đang run rẩy sợ hãi ở một bên.
“Cái này… đệ cũng chưa từng được nghe nói đến, dù sao Nguyệt Thân cổ rất khó bắt, chủ yếu đều là tự chết sau khi ăn xác ký chủ mà chui ra ngoài.” Nam Thiên Sang gãi đầu đặt tay xuống mặt bàn, để cho Mặc Hoa nhân lúc nước vẫn còn hơi đen uống thử một ngụm.
Nguyệt Thân cổ cảm giác có một loại sinh vật sống đến gần liền nhanh chóng bơi lên mặt nước, thân thể màu đỏ tươi hiện rõ giữa màu nước đen xì, nhưng sau khi xác định được vật sống kia là một loại động vật bò sát, lại còn là giống bò sát không chân máu lạnh liền khinh thường mà chui xuống đáy chậu, nằm im bất động giả chết.
Mặc Hoa không biết cũng không hiểu suy nghĩ của loại trùng sâu kinh dị này, sau khi uống xong một ngụm nước độc liền lắc đầu một cái, quay người bò lại ngón tay Nam Thiên Sang, ngoan ngoãn giả làm một chiếc nhẫn trắng tinh xảo.
“…” Tiểu tử cảm thấy có vẻ như Mặc Hoa khá là khinh thường chất độc này, bởi vì nếu tiểu xà này thích, nó sẽ trực tiếp cuốn lấy đòi thêm hoặc chui thẳng vào nơi có chất độc đó, chứ còn quay lại nằm im ru như này, thì chính là biểu hiện của việc không thích rồi.
Hàn Băng bắt mạch xong sau đó đưa cho Khôi Tinh Ôn một lọ thuốc, nhắc nhở.
“Cơ thể Khôi tiểu thư hiện tại có hơi yếu và dễ mệt mỏi, nhưng chỉ cần chăm sóc tốt, uống thuốc đều đặn mỗi ngày, sau đó ăn chút đồ ăn bồi bổ huyết khí, qua tầm hai tháng là sẽ khỏe lên hẳn.
Bởi vì cơ thể người bệnh đã từng bị Nguyệt Thân cổ ký sinh, nên sẽ khó mang thai hơn so với những nữ tử khác.”
Trần Ngọc Thi nghe vậy sắc mặt liền biến đổi, hai mắt lo lắng nhìn về phía Khôi Tinh Ôn, mím môi hỏi Hàn Băng.
“Thần y, nữ tử mà không thể sinh con sẽ rất khó để sinh hoạt trong xã hội, thần y có thể chữa trị cho nàng ấy không?”
“Đại tỷ!” Trần Quảng Thần cắt ngang lời Trần Ngọc Thi.
“Dù Ôn Nhi không sinh con được thì sao chứ? Người đệ yêu là nàng ấy, không lẽ Ôn Nhi không sinh được con thì đệ sẽ không yêu nàng ấy nữa sao? Còn nữa, đệ nghe nói nữ tử sinh con rất nguy hiểm, Ôn Nhi thân thể yếu ớt, lỡ nàng ấy xảy ra mệnh hệ gì, đệ cũng…”
Khôi Tinh Ôn nhanh chóng đưa tay lên bịt miệng y lại, hai mắt rưng rưng cảm động, khe khẽ lắc đầu.
“Đừng nói nữa, ta biết tâm ý của chàng.”
Hàn Băng nhìn một màn uyên ương đằm thắm trước mắt không biết nên nói gì, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng cắt ngang.
“Các ngươi đừng có vội như vậy, để ta nói hết cái đã.
Tuy rằng Khôi tiểu thư từng bị tổn thương, nhưng chỉ cần điều dưỡng tốt thì trong vòng năm năm vẫn sẽ mang thai như bình thường thôi.”
Trong ánh mắt ảm đảm của