Lộ Ngọc vẫn luôn ở tại trong phủ chăm sóc cho Hàn Hải Nguyên cùng an ủi Hàn Ân Ý, sau đó âm thầm chờ đợi tin tức của Vô Cố Sinh báo lại, nhưng chờ đợi ngày qua ngày lại cũng không thấy người đâu.
Thời gian cấm túc qua được một tuần, mọi thứ trong phủ cũng ổn định lại như bình thường, Hàn Hải Nguyên mặc dù bị ăn roi nhưng nhờ có kim sang diệu dược cùng các loại thảo dược quý hiếm mà hiện tại đã khôi phục được một nửa thương thế, có thể đi lại một lúc.
Hàn Ân Ý do được mẫu thân cùng ca ca, đệ đệ an ủi dỗ dành nên cũng tìm lại được thần thái vốn có, ngoan ngoãn ở yên trong phòng không bước ra khỏi cửa, nhưng những ngày luyện tập đánh đàn dần dần ít đi, thậm chí ngay cả thời gian chạm vào dây đàn cũng giảm mạnh.
Mỗi một lần ả chạm vào dây đàn là những đầu ngón tay lại nhói lên, mặc dù đã được điều trị khỏi hẳn rồi nhưng không hiểu tại sao, những cảm giác đau đớn cùng hoảng sợ đó đều sẽ ào ào hiện về như thác nước, khiến trái tim ả run rẩy sợ hãi, theo bản năng mà kháng cự lại việc đánh đàn.
Mọi người không ai nhận ra chuyện đó, chỉ nghĩ nhị tiểu thư sau vụ đánh đàn lần trước, đầu ngón tay bị chảy máu đến giờ vẫn đau nên không tiện chạm vào đàn.
Hàn Ân Ý cũng không muốn người khác nhìn thấy được nhược điểm của bản thân, cứ vậy mà im ỉm giấu đi, ngay cả Lộ Ngọc cùng Hàn Trịnh cũng không dám kể.
Vào ngày thứ mười năm khi Tể tướng phủ bị cấm túc, Hàn Ân Ý nghe theo lời nha hoàn đi dạo bên trong phủ, lại nhận được thánh chỉ của hoàng đế, nội dung là trưởng công chúa muốn mở hội đố hoa đầu hạ, cần người đánh đàn, lại chỉ đích danh nhị tiểu thư Hàn gia đến tham dự, hoàng đế niệm tình, để nàng ta lấy công chuộc tội, đặc xá miễn cho cấm túc ngày hôm đó, để nàng ta có thể đi dự tiệc vào ba ngày sau.
Hàn Ân Ý vừa mừng vừa lo, dùng thời gian ba ngày không ngừng luyện đàn, nhưng mỗi khi chạm vào dây đàn, ả ta lại thấy cực kỳ sợ hãi, cuối cùng đến ngày cuối cùng, mới miễn cưỡng lấy lại phong thái của ngày xưa.
Ngày yến tiệc diễn ra, Lộ Ngọc tỉ mỉ chăm chút cho nữ nhi, trong lòng ngập tràn sự tự hào cùng kiêu ngạo.
Hàn Trịnh vẫn bị cấm túc trong phủ, không thể đi theo liền cẩn thận dặn dò nô tỳ bên cạnh muội muội, cuối cùng đứng ở trước cửa cổng nhìn ả ta leo lên xe ngựa rời đi, mới thở dài một hơi lưu luyến quay người trở lại.
.......................
Khi Hàn Ân Ý đến khuôn viên yến tiệc, vô số ánh mắt chiếu thẳng về phía ả ta, chỉ là trước đây là ánh mắt hâm mộ ghen tỵ si mê, còn hiện tại đều là chán ghét khinh bỉ cùng thương hại.
Sự đối lập này khiến trong lòng Hàn Ân Ý như muốn phát điên lên mà gào thét, muốn mặc kệ tất cả mà xoay người bỏ về nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn mà ở lại.
Mặc dù bây giờ ả ta đang thất thế, bị rơi đài nhưng danh hiệu Thiên Nữ vẫn còn đó, vẫn là nhị tiểu thư Tể tướng phủ tiếng tăm đồn xa, chỉ cần ngày hôm nay thể hiện tốt, chắc chắn sẽ lật ngược được thế cờ thua thiệt trước đó.
Trưởng công chúa Hưng Mị Lung là tỷ tỷ ruột của hoàng thượng, trước kia có một phò mã là một vị quan thanh liêm chính trực được nhiều người yêu mến, nhưng số mệnh không dài, chỉ mới hơn ba mươi đã bệnh nặng rồi qua đời, để lại trưởng công chúa một mình ở lại thế gian.
Bởi vì hai người không có con nên hoàng thượng thương lòng, để cho Hưng Mị Lung nhận một trong những đứa con của mình làm con nuôi.
Trưởng công chúa Hưng Mị Lung vô cùng cảm động, quyết định nhận tam công chúa Hưng Diệu Nhi do Tả quý phi sinh ra làm nghĩa nữ.
Hàn Ân Ý được đặc cách xuất phủ trước kỳ hạn cấm túc cũng là nhờ vị tam công chúa này năn nỉ cầu xin Hưng Mị Lung cùng phụ hoàng.
Bất quá, Hàn Ân Ý ngược lại cũng chẳng có chút cảm xúc biết ơn nào, ngược lại còn oán giận Hưng Diệu Nhi xen vào chuyện người khác, khiến ả ta phải động vào dây đàn, thứ mà bây giờ ả kỳ thị tránh né nhất.
"Tiểu nữ ra mắt trưởng công chúa cùng tam công chúa, trưởng công chúa cát tường,