Lúc mọi người đuổi đến, căn phòng đầu tiên chỉ còn lại một chút lửa tí tách không quá nguy hiểm, hạ nhân chỉ chạy thêm vài vòng liền dội tắt hoàn toàn, nước bẩn lênh láng dưới đất, hạ nhân mệt mỏi thở hồng hộc trực tiếp ngồi bệt xuống mặt đất ướt sũng.
“Nô tỳ/ nô tài tham kiến tam công chúa.” Đám hạ nhân nhìn thấy người đi tới ngay lập tức lật người quỳ lạy.
Hưng Diệu Nhi không thèm quan tâm đ ến mấy nô bộc đang hành lễ, nhanh chóng chạy về phía căn phòng ở giữa, mạnh mẽ đẩy cửa ra.
“Ân Ý, ngươi ở đâu, có sao không?”
Nhưng trong phòng không một ai trả lời, cả gian phòng yên tĩnh không tiếng động, Hưng Diệu Nhi trực tiếp đi vào buồng trong sau tấm bình phong, mọi thứ trên giường vẫn ngăn lắp như chưa có ai động vào.
Nhíu mày nghi hoặc, rõ ràng lúc đó nàng đã nhìn thấy Hàn Ân Ý đi vào phòng rồi, tại sao bây giờ lại không thấy ai? Ân Ý đã đi đâu rồi chăng?
“Người ở trong phòng này đâu?” Hưng Diệu Nhi đi ra khỏi phòng nhìn một nha hoàn ngay đó hỏi.
“Dạ thưa tam công chúa, nô tỳ không biết.” Nha hoàn bị nhìn trúng nhún người hành lễ trả lời, đầu cúi thật thấp sợ hãi.
Đúng lúc này, trưởng công chúa Hưng Mị Lung cũng đi đến nơi, nhìn khung cảnh hỗn loạn bẩn thỉu bên ngoài hơi nhíu mày, khí thế không giận mà uy bộc phát, lạnh lùng nghiêm nghị hỏi.
“Đã xảy ra chuyện gì, mau nói cho bổn cung biết.”
“Dạ thưa chủ nhân, chuyện là…” Một ma ma tầm tứ tuần nghiêm chỉnh cúi người hành lễ, giọng nói bình bình đạm đạm vang lên kể lại mọi chuyện đã xảy ra, không thêm không bớt một chi tiết nào.
Khoảng một khắc trước, một nha hoàn tranh thủ không còn việc gì muốn tìm chỗ gần gần ngồi nghỉ ngơi chờ chuẩn bị dọn dẹp yến tiệc, mà nơi gần nhất chính là phía dãy phòng nghỉ dành cho khách nhân, không ngờ khi nha hoàn đó đến gần, nhìn thấy căn phòng đầu tiên đang bốc khói, cảm thấy tò mò nên đã đẩy cửa vào xem thử, lúc này mới nhìn thấy đám lửa đang hừng hực thiêu đốt bên trong, mới hoảng hốt tri hô gọi người tới dập lửa, chuyện sau đó thì như mọi người thấy.
“Vậy là nhị tiểu thư Hàn gia từ lúc các ngươi tri hô đến hiện tại không hề xuất hiện hay lên tiếng lần nào?” Hưng Mị Lung nhíu mày lạnh lùng hỏi, cảm giác có chuyện gì đó bị giấu giếm che đậy, trong lòng không khỏi khó chịu bất an.
“Dạ thưa chủ nhân, nô tỳ chưa từng nhìn thấy vị tiểu thư nào bước ra khỏi dãy phòng nghỉ.” Ma ma lắc đầu kính cẩn trả lời.
“Vậy chứ Ân Ý có thể đi đâu được? Rõ ràng là bổn công chúa tận mắt nhìn thấy nàng ấy bước vào trong phòng nghỉ ngơi rồi mới rời đi cơ mà!” Hưng Diệu Nhi cảm thấy lo lắng không yên, giống như sắp có chuyện gì đó không tốt xảy ra.
Đúng lúc mọi người đang xì xào thì thầm với nhau, một tiếng hét đột ngột vang lên, Kỷ Quyên trợn mắt không thể tin nhìn về phía một căn nhà chứa củi trong góc.
Mọi người ngạc nhiên đổ xô qua nhìn, những tiểu thư thiên kim nhìn cảnh tượng bên trong liền ríu rít che mắt lại, đám quý công tử thì nở nụ cười đểu cáng huýt sáo trêu chọc.
Trưởng công chúa Hưng Mị Lung cảm thấy có chuyện không ổn liền nhanh chân bước qua, đám người không dám cản đường thị, lần lượt tách ra nhường cho chủ nhân yến tiệc một con đường.
Đập vào mắt trưởng công chúa là hai thân thể trần như nhộng đang điên cuồng dây dưa, nam nhân đè trên người một nữ nhân thở hổn hển như một con dã thú điên cuồng vận động, còn nữ tử nằm bên dưới lại không ngừng mềm mại yêu kiều mà r3n rỉ, cảnh tượng *** loạn bất kham đến cực điểm khiến người ta mặt đỏ bối rối cùng khinh bỉ ghét bỏ.
Hưng Mị Lung cả mặt lạnh như băng chỉ tay về phía hai người quát.
“Tách hai kẻ đê tiện vô liêm sỉ này ra cho bổn cung!”
Một vài ma ma cùng nha hoàn có tuổi nhanh chóng tiến lên tách hai nhân vật chính không biết xấu hổ nào đó ra.
Lúc ma ma và nha hoàn chạm vào hai người, nam nhân bên trên liên tục giãy giụa phản kháng, điên cuồng giữ chặt cơ thể nữ tử mà chuyển động phần hông, phóng xuất ra mầm mống của chính bản thân mình rồi mới xụi lơ buông nữ tử đó ra, đám ma ma và nha hoàn nhân thời cơ đó mới tách hai người ra được.
Ma ma thân cận bên cạnh trưởng công chúa không nhìn được khung cảnh bẩn thỉu *** loạn như vậy liền sai nha hoàn phủ lên cho hai người một lớp áo ngoài, lúc bấy giờ mới ngăn lại được một chút sự chán ghét trong lòng Hưng Mị Lung.
Hai người bị tách ra cũng không còn điên cuồng như vừa rồi, có chút yên lặng mà cúi gằm mặt xuống đất.
Nữ tử run rẩy quỳ trên mặt đất bẩn ôm chặt lấy áo ngoài, đầu cúi thật thấp không dám ngước lên.
“Ngẩng đầu lên cho bổn cung!” Hưng Mị Lung dùng giọng nói uy nghiêm lạnh lẽo ra lệnh.
Nha hoàn giữ hai người không thấy họ có động tác gì liền cứng rắn ép hai người ngẩng mặt lên, vừa