Ngồi ở vị trí khách mời, tam hoàng tử Hoàng Tiêu Dương hai mắt vẫn chăm chú nhìn về phía Hàn Băng, đôi mắt dài sắc lâu lâu lại lóe sáng, thâm trầm.
Thái tử Minh Khang Chiêu đồng thời cũng giống với Hoàng Tiêu Dương, gắt gao nhìn bóng dáng Hàn Băng, trong lòng suy tính nên lôi kéo người này về phe mình như thế nào! Làm sao có thể lợi dụng Hàn Băng giúp mình bày mưu tính kế! Lợi dụng triệt để sự thông minh lẫn tài trí của nàng.
Nhị hoàng tử Minh Vương Nguyên mắt hoa đào híp lại, ý nghĩ không khác thái tử là bao.
Nhị công chúa Minh Phương Uyên mắt mê ly nhìn Hàn Băng, hai má ửng hồng nhìn chằm chằm dung mạo của nàng (HB), trong lòng nảy sinh cảm giác khác lạ!
Khi thấy Hàn Băng di chuyển đến bàn cuối cùng, tam hoàng tử Hoàng Tiêu Dương như không chịu nổi nữa, đẩy ghế đứng dậy, đi về phía bàn cờ.
Mọi người chen lấn nhau nên cũng không quá chú ý tới phía bên hoàng thất ngồi, chỉ một lòng muốn biết cách đánh cờ của Hàn Băng liệu có thắng hay không, vì thế khi Hoàng Tiêu Dương đến gần, bọn họ cũng không phát hiện ra!
Hoàng Tiêu Dương chọn vị trí gần nàng nhất, thuận tiện nhìn thế cục bàn cờ trước mặt, trong lòng thầm kinh hãi.
Quả là thế cờ tuyệt luân! Quân đen quân trắng giao nhau không ai nhường ai, mỗi quân cờ như sống mà cũng như chết, bỏ qua không được mà chú ý cũng không xong! Cho dù là quân cờ chết cũng có tác dụng không thua một quân cờ sống!
Hàn Băng có chung một suy nghĩ với Hoàng Tiêu Dương nhưng lại không có cảm giác ngạc nhiên kinh hãi đó bởi vì ván cờ này đã bị Hàn Băng phá giải không dưới chục lần rồi! Cho dù nhắm mắt, Hàn Băng vẫn tự tin có thể đánh thắng ván cờ này!
Nở một nụ cười tự tin nhàn nhạt, Hàn Băng bắt đầu phá giải bàn cờ cuối cùng này!
Hoàng Tiêu Dương đừng cạnh bên Hàn Băng, dư quang khóe mắt nhìn thấy nụ cười của nàng, cả người như đông cứng lại, si mê nhìn nụ cười như có như không kia.
Trái tim vốn tĩnh lặng vậy mà lại thình thịch như đánh trống ra trận, không thể kìm chế nổi!
Không tự chủ được hít sâu một hơi, Hoàng Tiêu Dương lại cứng ngắc người một lần nữa.
Trong khoang mũi của hắn hiện tại tràn đầy mùi bạc hà thanh mát, mà mùi bạc hà này lại phát ra từ người Hàn Băng, mặc dù rất nhạt nhưng Hoàng Tiêu Dương là người tập võ, khứu giác tất nhiên sẽ tốt hơn người bình thường nhiều!
Hoàng Tiêu Dương không tự chủ được tham lam hít vào một vài hơi sâu hơn nữa, mê luyến hương thơm trên người Hàn Băng phát ra.
Nếu người này là một cô nương thì thật tốt!
Hoàng Tiêu Dương giật mình với ý nghĩ vừa rồi, lập tức cảnh tỉnh lại suy nghĩ của bản thân.
Hai mắt chăm chú nhìn vào ván cờ mà Hàn Băng đang phá.
Hạ xuống quân cờ cuối cùng, chưa kịp để Hàn Băng nói gì, một huy chương đã được đưa đến trước mặt nàng.
"Đa tạ!"
Cầm lấy huy chương thẳng tiến về phía bàn ban giám khảo, Hàn Băng để lên bàn một tấm huy chương có khắc một chữ "bát" tượng trưng cho việc nàng đã vượt qua và đạt yêu cầu đi vào vòng kế tiếp.
"Băng Phong." Hàn Băng đọc tên mình cho thư đồng để hắn ghi vào danh sách.
Vòng lại trở về chỗ ngồi ban đầu, Hàn Băng liền tự rót cho mình một cốc trà, tự thưởng thức.
Phạm Minh Thuận cùng Mộ Anh Thiên và Tứ công chúa cũng trở về bàn mà ngồi xuống, tự thưởng trà.
"Cho ngươi."
Hàn Băng từ trong đống huy chương lấy ra một cái, đưa cho Phạm Minh Thuận làm hắn lắc đầu từ chối liên tục.
"Cái này...!Cái này...!Vậy là không được, ta không thể."
"Luật chơi cũng không hề nhắc đến là không được tặng huy chương cho người khác! Cũng không tính là phạm luật."
"Chuyện này...!" Phạm Minh Thuận do dự, lại nhìn về phía Tứ công chúa.
"Quả thật như Băng công tử nói, không có luật này, không tính phạm luật!" Tứ công chúa cười cười gật đầu tán thành với lời của Hàn Băng.
Sau khi nghe Tứ công chúa nói, Phạm Minh Thuận liền không ngại ngùng nữa, nhận lấy huy chương mà Hàn