Hai tiểu thú lại trao đổi một hồi, giữa chừng còn động tay động miệng cắn nhau mấy lần, đến gần nửa canh giờ sau, cuối cùng Hàn Băng mới biết được thông tin mà nàng muốn biết.
Thứ mà Phí Hùng Quân gào thét gọi hắc thạch thật ra có tên là ma hắc thạch, chuyên hút lòng tham cùng oán hận của nhân loại mà phát triển, ngoài lòng tham và oán hận ra, nó cũng sẽ hấp thu máu thịt để lớn lên.
Ma hắc thạch là một loại đá tà ác u ám sinh trưởng ở vùng u tối của đại lục cấp cao, sau khi gặp được người nuôi dưỡng, nó sẽ dần bòn rút sinh cơ của chủ nhân, đợi đến khi chủ nhân chết đi, nó sẽ tự động tìm kiếm một người khác, lập lại một vòng tuần hoàn ác tính không có hồi kết.
Bởi vì nó có thể đem đến sức mạnh tuyệt vời cho ký chủ nên bất cứ ai tiếp xúc với ma hắc thạch đều sẽ dần bị nó đồng hóa, trở thành nguồn chất dinh dưỡng để nó phát triển.
Lúc vừa nãy bởi vì ma hắc thạch cảm nhận được vị chủ nhân hiện tại sắp chết nên đã phát ra một luồng sóng năng lượng, tìm kiếm một con mồi mạnh hơn, mê hoặc dụ dỗ những nhân loại yếu ớt không chút phòng bị xung quanh đó tiến lên để nó có thể bám vào.
Nhưng thật đáng tiếc, Tiểu Cầu trong không gian cảm nhận được luồng sóng năng lượng xấu đang dụ dỗ Hàn Băng liền lao ra, không nói hai lời liền cắn nuốt ma hắc thạch vào trong bụng, sau đó bị năng lượng u ám đen tối có trong hắc thạch nhuộm đen cả người từ đầu đến chân, bất quá đợi qua một vài ngày chắc chắn sẽ ổn lại.
"Ngươi a, thứ gì cũng có thể cho vào trong miệng là thế nào!" Hàn Băng có chút bất lực mà dùng ngón tay chọc chọc Tiểu Cầu hai cái, sau đó liền đơn giản kể lại cho Tư Đồ Vũ Thiên nghe mọi chuyện về ma hắc thạch.
Ma hắc thạch từ đại lục cao cấp hơn tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Ai đã mang nó đến đây? Đã mang tới bao nhiêu và mục đích của việc này là gì?
"Có lẽ Đại hội đấu kiếm năm nay không được êm ấm như chúng ta nghĩ." Hàn Băng lắc đầu đánh giá than thở, một cảm giác bất an không tên đột nhiên len lỏi trong lòng.
"Đừng lo lắng, dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ bên cạnh và bảo vệ nàng." Tư Đồ Vũ Thiên ôm Hàn Băng vào lòng khẽ vỗ về, ánh mắt ôn nhu dịu dàng như đang ôm cả thế giới, trong lòng thầm thề nguyện dù có đánh đổi cả mạng sống cũng không để bất cứ ai thương tổn đến nàng.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Thời gian thoáng đã trôi qua, ngày tổ chức Ðại hội đấu kiếm cũng đến, nơi tập trung của lần tổ chức này là quảng trường phía cổng đông.
Số lượng người tham dự rất nhiều, nhìn sơ qua cũng phải trên dưới bảy trăm người.
Những người tham gia lần này đều tập trung lẻ tẻ tách biệt, đặc biệt là những đội của các gia tộc lớn hay hoàng gia quân đội, còn những người đi lẻ như Hàn Băng và Tư Đồ Vũ Thiên thì sẽ kết đội lại với nhau đề phòng nhìn ngó xung quanh, quan sát người có thể là đối thủ trong tương lai của bản thân.
Đội chỉ có hai người như Hàn Băng thật sự là không có nên vô cùng bắt mắt, hầu như mỗi một đội lớn nào cũng đều lướt qua nhìn hai người một cái âm thầm đánh giá nhận xét, có người nghi hoặc có kẻ kinh thường, cũng có tán thưởng cùng suy tư.
Tư Đồ Vũ Thiên và Hàn Băng đến không sớm không muộn, cách thời gian ghi trên thiếp mời một khắc, ngay khi vừa bước vào đã có một vài người tiến đến bắt chuyện, ngỏ ý muốn mời hai người nhập đội để thi đấu, nhưng cuối cùng đều bị mỗ nam nhân từ chối rồi tức giận dời đi.
"Chỉ có hai người các ngươi thì làm được gì, lão tử đã hạ mình tự thân đến mời các ngươi vào đội rồi còn kiêu ngạo kênh kiệu lên mặt, đến lúc chết trong thi đấu thì cũng đừng mong lão tử vươn tay ra giúp đỡ." Một hán tử cao to đến ngỏ lời với hai người, bị Tư Đồ Vũ Thiên lạnh lùng từ chối liền thẹn quá thành giận mà mở miệng nói móc.
Đối với loại người như vậy, nếu quan tâm mà cãi lại chỉ khiến bản thân trở nên kém cỏi nên Tư Đồ Vũ Thiên liền trực tiếp ngó lơ gã, nắm tay Hàn Băng đến một góc có tảng đá lớn, nhẹ nhàng chu đáo phủi bụi trên đó đi rồi ấn nàng ngồi xuống, thoải mái lấy ống trúc treo bên hông xuống mở ra, đưa cho nàng một chiếc bánh bột ngô nướng thơm ngào ngạt còn tỏa ra hơi ấm.
"Băng Nhi, thời gian chờ đợi vẫn còn khá lâu, nàng ăn bánh ngô này cho đỡ chán nhé."
Hàn Băng mỉm cười nhận lấy, bàn tay nhỏ xinh bẻ bánh ngô ra làm hai.
"Huynh cũng ăn đi."
"Được."
Hình ảnh ân ái ngọt ngào của hai người khiến những kẻ đang có mặt ở đây dâng lên vô số cảm xúc khác nhau, mà trong số đó, một nam nhân cả người mặc huyền y thêu chỉ vàng từ khi hai người xuất hiện đã luôn dõi theo họ, chính là nam tử ngày đó trên tửu lâu chứng kiến cảnh tượng Tư Đồ Vũ Thiên bộc phát sức mạnh ở quảng trường cổng tây, cho ám vệ theo dõi nhưng bị cắt