Một nữ tử mang thai bốn tháng sao còn tham gia giải đấu đầy rẫy nguy hiểm như này?!
Từ trên bụng nữ tử phát hiện ra sinh cơ yếu ớt như sắp biến mất, Hàn Băng không khỏi để ý mà nhìn thêm vài lần.
Nàng không dám tự nhận bản thân đứng đầu trong y học y thuật, nhưng về cơ chế cấu tạo thân thể nhân loại thì Hàn Băng tự tin bản thân nhìn qua một lần liền hiểu rõ.
Từ dạng khung xương cùng tư thế di chuyển của đối phương đã nói ra một điều, nữ tử đó không hề mang thai, trong bụng của nàng ta chắc chắn đang che giấu đồ vật gì đó, mà đồ vật này hẳn là có liên quan trực tiếp đến đám Hầu Quy linh thú đang đối diện phía trước.
Nhẹ nghiêng người thì thầm bên tai Tư Đồ Vũ Thiên nói ra suy đoán của bản thân, hai người ăn ý mà nhìn nhau một cái.
Mỗ phúc hắc mỉm cười không chút kinh hoảng lo lắng tình huống trước mắt, bàn tay vươn lên xoa xoa mái tóc người thương.
"Băng Nhi thật thông minh, tương lai của vi phu phải nhờ cậy đến nương tử ra sức chăm sóc bảo vệ rồi!"
Biết hắn đang trêu chọc mình nhưng khóe môi Hàn Băng không chịu nổi mà hơi nâng lên, liếc nhìn nữ tử kia một cái.
"Trong bụng nàng ta chắc chắn có vấn đề, ta cảm nhận được sinh cơ yếu ớt phát ra, có lẽ là nàng ta đã lấy đi thứ gì đó từ đám Hầu Quy linh thú nên mới khiến bọn chúng truy đuổi như vậy."
Nghe lời Hàn Băng nói, Tư Đồ Vũ Thiên như có như không mà liếc nhìn bụng đối phương một cái.
"Nếu là đồ vật quan trọng, vậy bọn nó sắp sửa tấn công rồi."
Hắn vừa dứt lời, một con Hầu Quy linh thú to lớn gấp đôi những con khác đột ngột chạy đến, phía sau là hơn năm mươi con Hầu Quy trung bình, chớp mắt đã đứng dày đặc trong rừng, từng ánh mắt nâu vàng đục ngầu nhìn chằm chằm đám nhân loại là kẻ thù đáng ghét của chúng.
Trong đám người tham gia, một vài kẻ lẩm nhẩm chú ngữ triệu hồi trong miệng, hy vọng bản thân có thể triệu hồi linh thú khế ước ra chiến đấu, nhưng vẫn không thể thành công.
Ba kẻ gây rắc rối nhìn thấy Hầu Quy linh thú khổng lồ đuổi tới sắc mặt lập tức tái mét lại, hoảng sợ lui về phía sau muốn trốn tránh, đánh bàn tính muốn những người ở nơi này làm khiên chắn cho ba người.
Hầu Quy linh thú khổng lồ tiến lên, những con nhỏ ở phía trước ngay lập tức tách ra nhường đường cho nó đi tới, hành động tự nhiên mang theo kính sợ thể hiện địa vị con đầu đàn của nó một cách cực kỳ rõ ràng.
"Gràoooooooo!" Hầu Quy vương há to miệng hướng về phía đám người gào thét, thân thể khổng lồ di chuyển khiến mặt đất chấn động từng hồi.
"Hú hú hú! Gràoo!" Những con Hầu Quy trung bình và nhỏ nhốn nháo nhảy lên nhảy xuống há miệng gào thét theo thủ lĩnh của chúng trợ uy, âm thanh vang dội cả một phía sâm lâm hùng vĩ.
Ánh mắt Hầu Quy vương sắc bén, dữ tợn cùng tức giận nhìn chằm chằm vào nữ tử bụng bầu kia, nàng ta di chuyển đến đâu ánh mắt của nó liền đi theo đến đó.
Đúng lúc này, phía sau đàn Hầu Quy linh thú bỗng vang lên tiếng động, ba đoàn đội tham gia thi đấu từ nhiều hướng chạy đến, không ngờ gặp phải tình huống trớ trêu này, hoảng hốt ngập ngừng dừng lại đề phòng, không biết nên tấn công hay phòng thủ chờ đợi.
Lỗ tai nhỏ xíu của Hầu Quy vương khẽ động, hơi quay đầu về phía sau nhìn đám nhân loại vừa tiến đến, gào lên một tiếng tựa như ra lệnh, đàn Hầu Quy nhỏ liền phân ra làm hai nhánh, một nhánh tấn công đám người vừa đến, một nhánh lao thẳng tới những người đang bảo hộ ba tên nhân loại khốn kiếp kia.
Chỉ sau một tiếng gào thét của Hầu Quy vương, cuộc chiến tựa như được hô bắt đầu, Hàn Băng cùng Tư Đồ Vũ Thiên nhẹ nhàng đỡ lấy móng vuốt sắc bén của một con khỉ đánh tới, dần di chuyển về phía nữ tử đang trốn đông trốn tây lợi dụng người khác đỡ đòn cho nàng ta.
"Đứng im nếu không muốn chết." Mỗ nam nhân lạnh lùng đặt lưỡi kiếm đang nhỏ máu đỏ tươi lên cổ nữ tử, giọng nói lạnh băng không chút độ ấm.
Miểu Nhạn cả người cứng đờ không dám nhúc nhích, ánh mắt nhìn giọt máu đang tí tách nhỏ xuống mặt đất, cảm giác như nếu nàng di chuyển dù chỉ một phân, cổ của nàng sẽ trực tiếp tạm biệt với cơ thể.
"Đại hiệp tha mạng, tiểu nữ không biết đã đắc tội ngài ở đâu?" Miểu Nhạn run rẩy dò hỏi, bàn tay ở bên hông thầm nắm chặt lại.
Tư Đồ Vũ Thiên không trả lời nàng ta, Hàn Băng đứng bên cạnh hắn không chút do dự vung tay cắt đứt đai lưng của đối phương, một vật thể hình tròn như quả trứng ngay lập tức rơi xuống may mắn được Hàn Băng đưa chân giữ lấy, nếu không chỉ sợ quả trứng sẽ ngay lập tức bị rơi vỡ.
Miểu Nhạn cảm thấy bụng mình chợt nhẹ, cúi đầu xuống liền nhìn thấy đai lưng của bản thân không biết đã bị đứt rời từ bao giờ, đồ vật mà