"Làm sao? Lão tử nhìn trúng đống đồ ăn rách nát của các ngươi chính là may mắn của các ngươi, bây giờ lại còn dám từ chối? Có tin lão tử tay không vặt đầu các ngươi xuống làm cầu để đá không?" Một hán tử cao lớn thô kệch vác đại đao, cả người hung thần ác khí mà mở lời, một vài kẻ đi theo phía sau gã cũng theo đó mà hô hào trợ uy.
"Nào, còn không mau dâng bữa tối lên cho đại ca! Ha ha ha!"
"Bọn dân đen ngu ngốc yếu ớt, được đại ca để mắt chính là phúc khí của bọn ngươi đấy!"
"Chứ còn gì nữa! Mau đem bữa tối ngon miệng lên cho chúng ta, nếu không ta hiếp rồi giết bây giờ!"
Những câu nói tiếng cười đáng khinh cứ thế mà liên tục vang lên, đám người man rợ hai mắt nhìn nhau cười tục tĩu, không chút gánh nặng mà bắt nạt kẻ yếu.
Người bị bọn chúng bắt nạt là ba mẫu tử nhà nọ, có vẻ như trượng phu nàng ấy đi vắng, chỉ để lại thê tử cùng hai đứa con một nữ hài cùng một nam hài ở nhà.
Phụ nhân thân hình gầy gò nhỏ nhắn dung mạo thanh tú ưa nhìn, hai đứa trẻ cũng thuộc dạng phấn điêu ngọc mài, khôi ngô sạch sẽ khiến người ngoài nhìn qua liền nghĩ những kiểu người có bề ngoài như vậy rất dễ bắt nạt.
"Rất xin lỗi nhưng vị đại hiệp này, nhà ta không thừa thức ăn để mời ngài." Phụ nhân nhíu mày nhìn gã hán tử thô kệch đang cười nham nhở không chút sợ hãi mà từ chối.
Gã hán tử thô kệch nghe xong, nụ cười trên môi thoáng cứng đờ lại, ánh mắt hiện lên sự tức giận cùng khinh thường, trực tiếp rút thanh đao bản to ra chĩa về phía thị.
"Nhà ngươi chắc chắn chưa?"
Đối với hành vi đe dọa trắng trợn của gã, phụ nhân không chút e ngại mà gật đầu, không chút khách khí đuổi khách.
"Vị đại hiệp này nếu không còn việc gì nữa, vậy mời đại hiệp đi cho, ba mẫu tử chúng ta còn phải dùng bữa tối."
"Tốt, giỏi cho một nông phụ ngu xuẩn không biết thức thời.
Hôm nay bản đại gia sẽ cho ngươi biết, lúc nào là lúc nên cúi đầu!"
Gã hán tử vừa nói xong liền nhanh chân bước tới, bản đao trong tay không chút do dự mà giơ cao lên chém xuống, ánh mắt gã đỏ ngầu tràn ngập sát khí cùng tức giận.
Những tên thuộc hạ đi theo gã hô hào cười lớn, dáng vẻ cười nhạo chỉ trỏ ba thân hình đơn độc cô quạnh.
"Đáng lắm! Đại ca, chém chết ả ta đi! Đúng là một con phò ngu xuẩn!"
"Giết nó! Chém bay đầu nó đi!!"
"Đại ca, nhẹ nhàng thôi, để lại thi thể nguyên vẹn chút để chốc nữa huynh đệ chúng ta giải tỏa thư sướng một hồi nha!"
"Đúng đúng, mặc dù là thi thể nhưng có còn hơn không, lão tử gần một tháng rồi chưa có đi kỹ viện đâu!"
Dưới sự gào hét trợ uy của đám tiểu đệ, gã hán tử thô kệch chém thẳng bản đao xuống, tiếng gió vút vang lên cho thấy tốc độ cùng sức lực của gã có bao nhiêu nặng nề.
Ngay lúc mà tất cả nghĩ rằng hình ảnh tiếp theo sẽ cực kỳ máu me bê bết thì biến cố đột ngột phát sinh.
Phụ nhân thanh tú chỉ dùng hai ngón tay cũng dễ dàng cản lại lưỡi đao sắc bén đang bổ xuống, trực tiếp giữ chặt vị trí thanh đao cách đầu mình khoảng ba phân (3 cm).
Sao có thể như vậy được! Sao có thể chứ!!
Gã hán tử thô kệch cố gắng dùng sức ấn lưỡi đao xuống nhưng không thành công, vị trí lưỡi đao vẫn y nguyên ở chỗ cũ.
"Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên dừng lại rồi?"
"Hay là đại ca cảm thấy chém bay đầu không đẹp nên cố ý dừng lại?" Một tên mập khuôn mặt gian xảo nghiêng đầu nói nhỏ với đồng bọn bên cạnh, sau đó tự chủ trương cho là mình đoán đúng, lập tức hét lên.
"Đại ca giết ả đi! Chém bay đầu cũng được, chốc nữa huynh đệ chúng ta nhân lúc thi thể còn ấm mà chơi đùa cũng được!"
Gã hán tử thô kệch được gọi là đại ca vẫn luôn gắng sức chém đao xuống hoặc rút về đều không thành công, mồ hôi trên trán tuôn rơi, trong đầu không tự chủ mà hiện lên câu nhắc nhở của vị đệ tử ôn hòa kia.
Cảm nhận sức lực trên tay đột nhiên bị người dùng sức kéo lấy, gã hán tử chưa kịp phản ứng, bản đao trong tay bỗng nhiên bị gãy ra làm đôi, cả cánh tay gã tê rần mất cảm giác, trước ngực nhận lấy một cú đạp nặng nề từ phụ nhân nhỏ nhắn trước mặt.
Thân hình cao lớn của hán tử thô kệch bay ngược ra sau, sau khi rơi xuống mặt đất còn lăn lộn một đường dài.
Tiếng gào thét hô hào bỗng chốc im bặt, đám tiểu đệ đi theo không tự chủ được mà nhanh chân lùi về sau, ánh mắt nhìn phụ nhân như gặp quỷ.
Phụ nhân nhìn cơ thể co rúm lại vì đau đớn của gã hán tử lựa chọn không làm quá lên.
"Vị đại hiệp này, đã đắc tội rồi.
Hi vọng lần sau ngươi không hành sự lỗ mãng như vừa rồi nữa."
Hai hài tử tiến lên đứng cạnh mẫu thân mình, mỗi đứa nắm một