Khi nhìn thấy cảnh này, Hàn Băng cảm thấy như mình vẫn đang sống ở thời hiện đại, chỉ là những người nơi đây mặc cổ phục mà thôi!
Hoặc tỉ như một tửu lâu chẳng hạn.
Các bàn ghế sắp xếp vô cùng ngay ngắn và gọn gàng.
Khi có khách nhân đến ăn, sẽ có một tiểu nhị ra đứng chờ sai bảo.
Xa xa sâu trong tửu lâu có dừng một rạp hát nhỏ, sẽ có những ca kỹ xinh đẹp luân phiên nhau lên hát và biểu diễn.
Nếu như khách nhân nào đó muốn có "tầm nhìn xa trông rộng", có thể thuê những chiếc "bàn bay" đặc biệt.
"Bàn bay" này nghĩa như tên, chính là một vị trí ngồi được kéo lên không trung, ngồi trên đó nhìn xuống.
Khi có yêu cầu gì, có thể viết ra giấy và thả theo quả cầu đưa tin xuống, tiểu nhị bên dưới sẽ nhanh chóng đi làm.
Thực sự, không khác thời hiện đại là bao! Hàn Băng đi thăm thú kinh thành một lượt, cảm giác có phần thân quen, nhưng sự khó chịu không tên bắt đầu len lỏi vào trong đầu nàng một cách vô thức.
Trở về lại khách điếm đã thuê, Hàn Băng chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.
Nước trong hồ đã được thay mới, hẳn là nhân lúc nàng không có trong phòng, tiểu nhị đã vào và dọn dẹp sạch sẽ.
Nhìn hơi nước nhẹ nhàng bốc lên, Hàn Băng pha một ít tinh dầu vào nước, mặc trung y bắt đầu di chuyển xuống nước ngâm người.
Nhắm lại dôi mắt, Hàn Băng tinh thần thả lỏng, cảm nhận mọi thứ xung quanh, tĩnh tâm tu luyện.
"Mau nhanh lên, đồ chậm chạp!"
"Chát! Người làm gì thế!? Mau đứng dậy! Chát! Chát!"
"Tên nô lệ khốn kiếp! Chát chát chát!"
Mở bừng đôi mắt đang nhắm chặt, Hàn Băng cảnh giác nhìn xung quanh.
Không có ai cả! Chẳng lẽ mình xuất hiện ảo giác?!
Tự lắc đầu an ủi bản thân, Hàn Băng một lần nữa nhắm mắt tu luyện.
Lần này, không có tiếng nói nào vang lên trong tai nàng nữa.
Ban đêm...
Hàn Băng trên giường ngồi thiền tu luyện, cả người như bao quanh bở luồng khí nóng, không khí xung quanh nàng như đang bốc cháy, vặn vẹo.
"Hu hu hu! Xin đừng...!tôi làm mà!".
Truyện Lịch Sử
"Đồ nô lệ thấp hèn!"
"Mau cho thêm nhiên liệu! Chát!"
"Đi chết đi!"
"Vâng vâng..
tôi làm!"
"Hu hu...!xin hãy tha cho tôi!"
Đôi mắt hạnh mở ra, bên trong chứa đầy sự cảnh giác cùng lạnh lẽo.
Lần này nàng chắc chắn bản thân không nghe nhầm nữa! Có người ở đâu đó...!đang hoạt động!
Một lần nữa yên lặng lắng nghe, Hàn Băng lại không nghe thấy tiếng gì.
Sự cảnh giác của nàng lại càng tăng cao.
Đặt một ván xuống thảm bông, Hàn Băng nhìn xung quanh.
Không có ai! Nàng di chuyển ra khỏi phòng ngủ, đi về phía bên dục phòng.
Hồ tắm...!đã lạnh, không còn bốc hơi nước như ban ngày nữa.
Hiện tại chính là giờ Sửu (3_4 giờ sáng).
Hàn Băng luôn nghĩ tửu lâu này xây dựng trên một suối nước nóng, nhưng có vẻ như không phải.
Dưới lòng bàn chân cảm nhận độ lạnh thấu xương của thời tiết, cùng đó là độ rung nhẹ đến không thể nắm bắt.
Chính là độ rung rất rất nhỏ, dường như không hề có vậy! Vì kiếp trước được huấn luyện theo quy chế của sát thủ ngầm nên những tần suất, biên độ rung chuyển như vậy, Hàn Băng đều có thể cảm nhận được khá tốt.
Nhớ lại vụ việc của làng Kinh Nhiêu, dân làng cũng đào đường hầm dưới lòng đất để lánh nạn, Hàn Băng cảm thấy sau lưng thật lạnh lẽo!
Quay lại giường, Hàn Băng tiếp tục tĩnh tâm, cố gắng tìm đến cảm nhận như nhau lúc bất chợt nghe thấy âm thanh kì lạ đó, nhưng nàng lại không thể nào tìm được cảm nhận khi đó.
Dục tốc bất đạt! Càng muốn tìm càng khó có được!
Thở dài tĩnh tâm, Hàn Băng thả lỏng tinh thần, tập trung nhìn vào khoảng đen trong đầu.
Mười phút.
Nửa tiếng.
Một tiếng.
Một canh giờ...
Hàn Băng tinh thần thả lỏng, đưa ý thức bản thân ra khỏi cơ thể, hình ảnh căn phòng như dần hiện rõ trong đầu, sau đó tầm nhìn dần cao hơn.
Khoảng sân bên ngoài gian phòng, cả tửu lâu, đến con đường rộng lớn thưa