Hoàng Thế Kiệt tiến lên một bước nắm chặt bả vai Hàn Băng, hai mắt nhìn chằm chằm người trước mặt.
Cả người Hàn Băng trong nháy mắt lạnh đi, khí thế lạnh lùng tỏa ra tám hướng khiến Hoàng Thế Kiệt khẽ giật mình, lập tức buông tay ra.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Ngay lúc này, giọng nói của Hoàng Tiêu Dương từ xa truyền tới.
Đi cùng hắn là một tiểu nữ hài vô cùng xinh xắn đáng yêu.
"Chỉ là huynh có chuyện muốn nhờ vị công tử này giúp đỡ, không có gì to tát!"
"Ồ! Vậy sao? Huynh nhờ vả mà cầm phải động tay động chân sao?" Hoàng Tiêu Dương rất nhanh liền bước tới, chắn giữa hai người.
"Không, chỉ là huynh có chút kích động thôi!" Hoàng Thế Kiệt lắc đầu cười nhẹ, nhìn về tiểu nữ hài.
"Hân Nhi đây là muốn đi đâu? Hay để thái tử ca ca dắt muội đi nhé?!"
"Vâng, thái tử ca ca đưa muội đến cung của mẫu phi đi! Muội muốn đến đó ngắm cá chép Thiên Lý." Nhị công chúa Hoàng Ngọc Hân vui vẻ chạy đến ôm chân Hoàng Thế Kiệt, cười khanh khách.
"Được! Vậy huynh đưa Hân Nhi đi đây! Đệ cùng vị công tử này rời cung đi! Phong công tử, chuyện bổn thái tử nói, ngươi hãy suy xét nhé!"
Nói xong liền ôm Hoàng Ngọc Hân rời đi theo một hướng khác.
"Đi thôi, ta đưa ngươi rời cung!"
Tiểu thái giám dẫn đường kia nhanh chóng rời đi, Đông Hùng tiến đến đi theo sau lưng Hoàng Tiêu Dương.
Hàn Băng thu lại khí thế của bản thân, lạnh nhạt không nói chuyện, giữ khoảng cách nhất định với mọi "vật sống" xung quanh.
Cho đến khi về đến tiểu viện hiện tại của nàng, Hàn Băng cũng không mở lời nói lấy một câu.
Hoàng Tiêu Dương nhìn bóng dáng cô độc của nàng mà lòng có chút trĩu nặng.
.........................
Mặc dù ba đại phu kia đã gia nhập vào Thái Y Viện nhưng ngày hôm sau vẫn đến phủ để hỗ trợ chữa trị.
Những phần thưởng cũng được đưa đến rất nhanh, đặt gọn gàng trong phòng của nàng.
Diêu quản gia sai người đưa lên những món ăn đặc sắc và hấp dẫn, ba y đồng cũng được hưởng ké những món ngon này.
"Diêu quản gia!"
"Vâng, công tử có gì phân phó!"
"Phần thưởng đó của tại hạ, làm phiền ngài quy đổi tất cả thành ngân phiếu giá trị lớn nhất.
Tại hạ không thể nào mang nhiều thứ như vậy!"
"Vâng, lão nô sẽ làm ngay, công tử hãy yên tâm."
"Còn nữa, nhân sâm kia hãy thái nhỏ ra và nấu lên, sau đó cho những đứa trẻ kia uống bồi bổ cơ thể."
"Lão nô đã biết, sẽ sai người đi sắc thuốc ngay lập tức!"
Diêu quản gia gần như đồng ý tất cả mọi yêu cầu của nàng, không thắc mắc không hỏi lại, tuyệt đối nghe lời.
Đây cũng là điểm Hàn Băng hài lòng nhất về hắn, mọi ý kiến nàng nói đều không phải tìm lý do để thuyết phục.
Sau khi xong bữa sáng, Hàn Băng như mọi hôm tiến đến phòng của Nam Thiên Sang kiểm tra và châm cứu.
"Ca ca, huynh đến rồi à?! Đệ chờ huynh từ lúc tỉnh dậy đến giờ!" Giọng nói trong trẻo đầy vui vẻ vang lên.
Nam Thiên Sang cũng phải phẫu thuật cắt xương và giảm cơ.
Hình thể của cậu bé hiện tại với trước đây đã khác nhau rất nhiều, mặc dù đầu vẫn còn hơi bé so với mọi người cùng tuổi nhưng rất nhanh sẽ phát triển như bình thường.
"Ừ?"
"Ca ca, bao giờ đệ mới có thể đi lại được?".
Truyện Linh Dị
"Rất nhanh thôi!"
"Nhanh là bao lâu ạ?"
Hàn Băng nhẹ nhàng châm cứu trên cơ thể cậu bé, không trả lời mà chỉ im lặng.
"Ca ca, mai sau đệ cũng muốn làm một đại phu tài giỏi như huynh! Đệ sẽ đi khắp nơi cứu giúp mọi người, ha ha!"
Nam Thiên Sang vừa cười vừa nói, hai mắt long lanh tỏa sáng như hai viên thủy tinh.
Dường như, những chuyện đã xảy ra với cậu mà nói, đều nhẹ như gió thổi mây bay.
"Ừ.
Cố lên!"
Hàn Băng cũng mỉm cười, nhìn cậu bé lạc quan trong sáng trước mắt nói một câu động viên.
"Vâng!"
Nam Thiên Sang là tiểu hài tử lạc quan nhất trong số