Người dân vì vậy mà vui mừng không ngớt, cảm tạ hoàng ân ơn cao như núi, tình thương yêu con cái và dân chúng vô bờ vô bến....
Ngày cuối năm, mọi người cũng trở về tụ tập đông đủ.
Kha Vũ sau khi về tới liền chạy đến chỗ nàng, mang theo một đống đồ kỳ lạ.
"Đây là khi ta đi huyện Kiên Lạc gặp được, cảm thấy rất thú vị liền mua về tặng đệ.
Còn có cái này, cái này, cái này nữa! Đặc biệt là cái này nhé..."
Kha Vũ móc ra một hộp bánh gói kỹ càng, nhét vào tay nàng.
"...!cái này nghe nói là nho khô thượng hạng! Ta ăn cảm thấy rất ngon, liền mua về cho đệ cùng Tiểu Sang, mau ăn thử xem."
Hàn Băng bất đắc dĩ mở ra, nhìn những quả nho khô nhỏ xíu trong hộp, cầm một quả lên ăn.
Không ngon như ở hiện đại, bị phơi quá nắng nên lượng nước trong nho bị giảm rất nhiều, ăn có chút khô.
Nhưng ở thời đại này, làm được như vậy là rất tốt rồi.
"Ăn khá được! Cảm ơn Kha ca nhiều.
Lần sau không cần mua những thứ này đâu, rất đắt đúng không?!" Hàn Băng đặt hộp nho khô vào tay Nam Thiên Sang, cho hắn ăn thử.
"Ha ha, không đắt không đắt! Đệ thích là được!"
Tư Gia Lâm cũng đưa cho nàng một chiếc hộp gỗ nhỏ.
Mở ra bên trong là Linh Thảo, một loại cỏ vô cùng hiếm có.
Hàn Băng cũng không khách sáo, trực tiếp đút vào tay áo nhưng thật ra là cho vào trữ nạp giới.
Sau đó hai người rời đi để lại một đống quà cáp trên bàn.
Hàn Băng thu dọn chúng để gọn vào một chỗ, cảm thấy thứ gì có thể cất vào trữ nạp giới thì đều cất vào.
Nam Thiên Sang không giữ lại phần quà nào, đưa cho nàng giữ hết, hắn chỉ giữ lại hộp nho khô mà nàng đưa cho để ăn.
Buổi tối, mọi người cùng tụ tập lại, ăn với nhau một bữa cơm cuối ngày.
Những ngày sau đó, Triệu Sơn đều về nhà chính Triệu gia họp ngày cuối năm, tổng kết chi tiêu kiểm tra ngân sách....
Vì là cuối năm nên hàng giao đi cũng cực kỳ nhiều, mọi người tất bật chuẩn bị mọi thứ ngược ngược xuôi xuôi.
Hàn Băng dẫn Nam Thiên Sang đến một đồi cát hoang vắng gần ngoại ô, nơi này có một dãy núi đá cao chót vót, nàng muốn luyện tập sức chịu đựng của hắn.
Nàng yêu cầu tiểu tử mang trên người một tảng đá nặng chạy vòng quanh nơi này rồi lại trèo lên núi, trèo xuống núi, nàng sẽ ở phía sau giám sát.
Lúc đầu Nam Thiên Sang có bị ngã mấy lần những vẫn kiên trì đứng dậy, lại ngã xuống lại đứng lên, cứ như vậy ngày qua ngày.
........................
Năm cũ sắp qua năm mới sắp tới, cảm giác nơi đâu cũng đều an khang yên ấm, mỗi mái nhà đều treo một chiếc đèn lồng đỏ trước cửa, mọi ngóc ngách đều tràn ngập màu đỏ cùng tiếng nói vui đùa.
Mọi người tụ tập ăn một bữa cơm cuối năm, lại cùng nhau chờ bắn pháo hoa mừng năm mới.
Hàn Băng nhìn những chùm pháo hoa rực rỡ, càng thêm cảm nhận được cuộc sống giống như những pháo sáng đó, huy hoàng đẹp đẽ rồi vẫn lụi tàn, chỉ còn lại tro bụi cuốn theo gió trời bay khắp nơi.
Sau khi bắn pháo hoa kết thúc, Hàn Băng trở về phòng, sau đó lấy ra ba cây nhang nhỏ đốt lên, cắm ở gốc cây trong tiểu viện.
Ba cây nhang này chính là cho Kiều ma ma đã mất khi nàng vừa tới thế giới này.
Lại rót một ly rượu nhỏ, để cạnh ngay đó, cứ thế nàng ngồi xếp bằng không nói không động dậy.
Không biết qua bao lâu, Hàn Băng mới phủi áo đứng lên, nhìn những nén hương đã cháy hết, chậm rãi đi vào phòng đóng cửa lại, lên giường tu luyện.
Nơi này là cơ duyên xảo hợp mà nàng gặp được, cũng đến lúc cần phải rời đi.
Chỉ còn lại Thiên Linh quốc là nàng chưa tới.
Hàn Băng không thể hoàn toàn tập trung tu luyện, liền đốt đèn viết sách.
Nàng viết cách kinh doanh, các chiến lược kinh doanh và phương pháp kinh doanh.
Hàn Băng muốn