Sáng ngày hôm sau, Kha Vũ như mọi hôm đến rủ Hàn Băng đi ăn nhưng không thấy nàng đâu cũng không nghĩ nàng đã rời đi, chỉ nghĩ nàng hẳn đã đi đến viện của Triệu Sơn trước rồi.
Kha Vũ kéo Tư Gia Lâm nhanh chân chạy đến chỗ Triệu Sơn, nhưng đến nơi vẫn như cũ không thấy Hàn Băng liền khó hiểu.
"Tiểu Phong chưa đến đây sao?"
"Hả? Không, ta đến đây sớm nhất nhưng chưa thấy đệ ấy! Không phải ở trong phòng sao!?" Huy Tuấn nhìn Kha Vũ lắc đầu hỏi lại.
"Không có trong phòng! Đệ vừa từ chỗ Tiểu Phong đến đây."
"Chắc là ra ngoài sớm mua chút đồ rồi!" Quốc Lôi vừa rót trà vừa đoán.
"Mọi người hôm nay đến sớm vậy! Kha Vũ, Tiểu Phong đâu rồi? Hôm nay không đến rủ đệ ấy à?"
Mạc La, Viên Tịnh cùng Chu Hồng tiến vào, thấy Kha Vũ đứng đó liền thuận miệng hỏi một câu.
"Đệ qua rồi, nhưng không thấy đệ ấy trong phòng! Cả Tiểu Sang cũng không có luôn.
Không biết hai người đó đi đâu nữa?!"
Chờ đợi thêm tầm nửa khắc mọi người cũng đã đông đủ, Triệu Sơn khuôn mặt bình tĩnh trầm ổn bước ra, ngồi vào bàn ăn.
"Triệu ca, hôm nay tiểu đệ hình như ra ngoài sớm rồi hay sao ấy, không thấy ở trong phòng." Kha Vũ cầm đũa chọc chọc bát cơm, có chút chán nản.
"..." Khẽ thở dài, Triệu Sơn nhìn mọi người một lượt "Tiểu Phong...!đã đi rồi!"
"Hả? Đi? Đi đâu cơ?"
"Đệ ấy là lãng khách, tất nhiên phải đi du ngoạn khắp nơi rồi!" Triệu Sơn gắp một miếng thịt bò, chậm rãi ăn.
Mọi người cũng đột nhiên nhớ ra làm sao bọn họ quen biết nhau.
Là lúc đầu, nàng đã nói rõ muốn đi khắp nơi ngắm cảnh đẹp, muốn được tự do!
Là do thời gian ở chung quá lâu, họ liền quên mất điều này.
"...!Tại sao chứ? Là chúng ta không tốt ư?" Kha Vũ vô cùng buồn bực, nắm chặt đôi đũa trên tay.
"Bữa tiệc nào rồi cũng phải tàn! Có những người chỉ có thể gặp, chứ không thể giữ!" Triệu Sơn uống một ly rượu, nói một câu triết lý.
"Thôi được rồi! Mau ăn đi! Nếu có duyên, sẽ còn gặp lại! Nếu hết duyên...!vậy coi như một kỉ niệm đẹp mà cất giữ trong đầu đi."
Kha Vũ đặt đũa xuống, nói một câu "đệ không muốn ăn nữa" liền rời đi.
Tư Gia Lâm thấy vậy cũng buông bát đuổi theo sau, để lại một bàn ăn yên tĩnh đến quỷ dị.
"Kệ chúng đi! Rồi chúng sẽ tự hiểu thôi! Đến, chúng ta uống rượu, chúc cho tiểu đệ lên đường luôn vui vẻ và bình an!"
Triệu Sơn giơ chén rượu lên, cụng ly với mọi người.
Kha Vũ một mạch đi thẳng về phòng, đến cửa phòng cũng không thèm đóng, ngồi phịch ngay trên ghế ngơ ngác.
Tư Gia Lâm theo sau thấy vậy có chút không biết phải làm sao, lại quay người về phòng mình.
Một lúc sau trên tay hắn ôm hai vò rượu lớn đến, thấy Kha Vũ vẫn như người mất hồn thì thở dài, nhẹ nhàng đóng cửa cài then lại.
"Nào, ta cùng ngươi uống rượu! Rượu này ta cất kỹ lắm đấy, hôm nay thấy ngươi buồn, coi như mang ra giải khuây!" Tư Gia Lâm mở một vò rượu ra, cẩn thận múc cho Kha Vũ.
Ánh mắt Kha Vũ di chuyển theo động tác của Tư Gia Lâm, nhìn chằm chằm rượu màu đỏ đầy óng ánh trên bàn, tay cần lên một hơi uống hết.
"..."
"Ngươi uống như vậy còn gì là rượu quý! Phải uống chậm thôi mới cảm nhận được rượu ngon!" Tư Gia Lâm bất lực kêu gào.
Tư Gia Lâm uống được hai ly thì Kha Vũ đã uống được sáu ly.
Mặc dù trong lòng cảm giác việc uống rượu như uống nước lã của Kha Vũ là uổng phí rượu quý, nhưng biết sao được, hắn đang buồn mà, phải chiều theo giúp hắn giải tỏa thôi!
"Tiểu đệ...!lên đường mạnh khỏe!"
Kha Vũ tự rót tự uống, nhìn về bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ lẩm bẩm.
........................
Chặng đường đến Thiên Linh quốc rất dài.
Hàn Băng phải mất đến hơn một tháng mới có thể đến được huyện thành