Bẻ một cái đùi sau, Hàn Băng chậm rãi nhấm nháp hương vị thịt trong tay mình.
Vỏ ngoài giòn giòn thêm một lớp mỡ óng ánh, da thỏ chín đều không bị cháy khét chỗ nào! Không những vậy, thịt thỏ còn có vị mặn cùng hơi cay khiến mùi tanh phai đi không ít!
Ăn xong một cái đùi, Hàn Băng lại tiếp tục bẻ xuống cái đùi còn lại.
Tiếng bẻ xương cùng xé thịt vang lên trong không khí yên tĩnh nghe có vẻ rùng rợn.
Đúng lúc này, mặt đất bắt đầu rung nhẹ, những viên sỏi nhỏ bé chậm rãi di chuyển.
Chuyện gì đây? Động đất sao? Không đúng! Chiêu Ngọc đại lục có bao giờ bị động đất đâu!
Động chấn càng ngày càng mãnh liệt đến nỗi Hàn Băng ngồi cũng thấy rung rung.
"Một đàn...!Không đúng, một nhóm người đang tới đây! Đuổi bắt con gì sao?" Hàn Băng không bỏ dỡ việc ăn của mình, vừa gặm đùi thỏ vừa nói nhỏ.
Xa xa, khói bụi mịt mù, vô số đốm sáng nhỏ chậm chờn theo hướng nàng chạy tới.
Mặc dù là trong bóng đêm nhưng Hàn Băng vẫn có thể lờ mờ thấy rõ, một con ngựa dẫn đầu chạy về đây, đằng sau nó có một đoàn người cao lớn lộn xộn đuổi theo.
Nhìn đống lửa và bữa ăn của mình, Hàn Băng thầm thấy nuối tiếc.
Nếu mình không tránh đi, bụi sẽ bám vào thịt thỏ, lúc đó đừng hòng ăn được a!
Nhìn nhìn xung quanh, Hàn Băng nhanh chóng phi thân lên một cây đại thụ gần đó, trong tay không quên cầm chắc con thỏ nướng.
Cuối cùng khi an ổn ngồi trên cây, Hàn Băng phất tay một cái, đống lửa chỗ nàng ngồi liền bị dập tắt, không gian liền rơi vào im lặng.
Con ngựa bị đuổi kia rất nhanh liền chạy đến chỗ Hàn Băng vừa ngồi nhưng đột nhiên chuyển hướng như bị cái gì đó làm hoảng sợ, thân mình mạnh mẽ đụng vào một gốc cây rồi chật vật ngã xuống đất.
"Ha ha ha, hôm nay lão tử xem ngươi chạy đi đâu! Bắt chúng ta theo ngươi lâu như vậy, bây giờ thì ngoan ngoãn khế ước với ta đi." Một đại hán thô to chạy đến, thấy con ngựa chật vật như vậy liền độc ác nói.
Một vài người đằng sau cũng chạy tới, lần lượt bao vây con ngựa đó lại.
"Phi Mã linh thú, mau mau chịu khế ước đi! Ngươi có thể khế ước với ta đó là một niềm vinh hạnh cho ngươi!" Một nữ tử ăn mặc hở hang bước lên một bước nói.
Số lượng người đến vẫn chưa dứt, giống như lũ kéo đến nơi này, nhanh chóng bao vây Phi Mã linh thú lại.
Hàn Băng cảm thấy cái tên Phi Mã linh thú này nghe rất quen tai, hình như nàng đã nghe ở đâu đó rồi thì phải.
Chậm rãi cắn một miếng thịt nướng, Hàn Băng lạnh nhạt nhìn cảnh phía dưới đánh giá.
Trong đám người này có khá nhiều cao thủ, đặc biệt là những người đứng gần Phi Mã linh thú nhất.
Tỉ như nữ nhân ăn mặc hở hang kia, nhìn qua có hai mươi lăm năm nội công.
Hoặc là đại hán thô to đến đây đầu tiên có ba mươi năm nội công.
Hay cái người như thư sinh ốm yếu kia có hai mươi bảy năm nội công.
Còn có...!
Đánh giá xung quanh một vòng, Hàn Băng cũng hiểu sơ qua tình huống hiện tại.
Những người có thực lực là những người đứng gần Phi Mã linh thú, những người đứng đằng sau là những người đi theo ôm tư tưởng "bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau" hay "ngao cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi".
Cắn một miếng thịt thật to, Hàn Băng nhìn xuống phía dưới gốc cây.
Một con ngựa thuần trắng, cái bờm mượt mà không vì chạy nhanh mà bị rối loạn.
Trên lưng có hai cái cánh màu trắng nhưng một bên cánh bị nhuộm đỏ một mảng lớn, chất lỏng màu đỏ đó xuôi theo lông trên cánh mà chảy xuống đất.
Thân dựa vào cây đại thụ cũng bị chảy máu, da thịt lẫn lộn nhìn vô cùng kinh dị.
Đây chắc là do cú va chạm vừa nãy đi!
Hàn Băng lạnh lùng nhìn khung cảnh bên dưới, đôi mắt đen không chút tình cảm,