"Sẽ không thế nào? Bổn điện hạ ngay từ lúc bọn họ tranh cãi đã chứng kiến, chả lẽ bổn điện hạ còn không biết sao?" Vũ Tiêu Kỳ nhướn mày nhìn hắn, giọng nói mang theo ý tức giận.
"Không, không phải! Ý ta không phải như vậy!"
"Không phải như vậy?! Thế chẳng lẽ ngươi muốn giết người diệt khẩu, thay đen đổi trắng, bao che cái ác?"
Vũ Tiêu Kỳ đôi mắt hơi híp lại nhìn Vân Hoàng Đông, sâu trong mắt chính là sự rét buốt vô tận.
Vân Hoàng Đông nuốt nước bọt thầm sợ hãi, đến cả mồ hôi lăn tăn trên trán rơi xuống cũng không dám lau.
"Ta không có ý đó! Nếu như là Như Nhi sai, vậy ta sẽ yêu cầu con bé xin lỗi mọi người và thông báo lên gia chủ, để ngài ấy xử lý và quyết định!"
"Đồ nghèo hèn bẩn thỉu! Ta phải trừng trị ngươi!"
Cả đại sảnh bỗng nhiên im lặng một cách bất ngờ nhìn động tác của Vân Hòa Như.
Nàng ta dường như chưa hiểu tình huống hiện tại, nhìn thấy cây roi dưới đất nhanh chóng cúi người nhặt lên.
Tiếng xé gió lần nữa vang lên, đầu roi nhanh chóng hướng về phía Hàn Băng lao tới.
Hàn Băng khẽ nhướn mày, cảm thấy đối phương thật ngu ngốc.
Bị nàng bắt roi một lần mà vẫn dám dùng roi đối phó với nàng lần nữa!
Khi đầu roi tới gần, lúc Hàn Băng chuẩn bị đưa tay lên bắt lấy thì có một người nhanh hơn, rút kiếm ra một chiêu cắt đôi dây roi.
"Bịch!"
Tiếng dây thừng nặng nề rơi xuống đất, Vân Hòa Như hai mắt trợn to, nhìn về phía Vũ Tiêu Kỳ.
"Ngươi..."
"Ngỗ ngược! Còn không mau xin lỗi mọi người! Ngũ hoàng tử, xin người tha thứ, tiểu nữ thường ngày được nuông chiều nên sinh hư, mong ngài bỏ qua!"
Vân Hoàng Đông giữ chặt Vân Hòa Như lại không cho nàng ta nói tiếp, nhanh chóng xin lỗi Vũ Tiêu Kỳ.
Vũ Tiêu Kỳ thu lại lưỡi kiếm vào vỏ, lạnh lùng nhìn hai người, ánh mắt rét buốt như băng nghìn năm.
"Đại tiểu thư Vân gia Vân Hòa Như không biết lễ nghĩa, lời nói cử chỉ vô giáo dục.
Truyền lệnh xuống dưới, cấm túc trong Vân gia một năm không được ra ngoài.
Vân gia không biết dạy con cái, cắt giảm bổng lộc nửa năm, chức vị Hữu thừa tướng tạm thời bị đình chỉ một tháng!"
Vân Hoàng Đông cả người cứng đờ, sự lạnh lẽo không hiểu từ đâu tới, dường như đang giam giữ hắn lại.
Vân Hòa Như nghe vậy thì vô cùng tức giận, giằng tay mình ra khỏi tay Vân Hoàng Đông, bước lên một bước lớn giọng chất vấn.
"Ngươi là ai? Ngươi có quyền gì mà cấm túc ta? Cho dù ngươi có là đương kim thánh thượng đi chăng nữa, cũng không thể vô duyên vô cớ ức hiếp người quá đáng như vậy!"
Mọi người xung quanh nhìn nàng ta như nhìn một người ngu.
Vân Hòa Như cảm nhận được những ánh nhìn đó, có chút hoang mang mơ hồ.
Lúc vừa rồi nàng ta quá chú ý đến tên tiểu tử kia nên không nghe rõ mọi chuyện, nhưng nàng loáng thoáng nghe được chữ "ngũ".
"Thật ngu ngốc!"
"Đúng vậy! Thật ngu dốt!"
"Đến cả Ngũ hoàng tử mà cũng dám quát mắng! Là cảm thấy sinh mạng mình quá dài sao?!"
"Ngũ hoàng tử có thể thay thế hoàng thượng ban bố bất cứ thánh chỉ nào! Vậy mà nàng ta lại dám hỏi có quyền gì?!"
"..."
Ngũ...!Ngũ hoàng tử!
Là Ngũ hoàng tử Vũ Tiêu Kỳ sao?!.
||||| Truyện đề cử: Tình Một Đêm Cùng Anh Rể |||||
Vân Hòa Như cảm giác thế giới như bị đình trệ lại, thiếu niên trước mắt nàng ta dường như biến thành một con ác quỷ đáng sợ, đang nhe nanh múa vuốt hướng về phía nàng ta, chực chờ cắn nuốt.
Chân nàng ta bắt đầu run rẩy, không kìm chế nổi liền "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, cả người như mất đi hết sức sống.
Vân Hoàng Đông giật mình nhìn cháu gái của hắn, cắn răng.
"Ngũ hoàng tử, ta sẽ đúng như lời ngài vừa dặn dò, thực hiện không sai một li!"
"Hừ! Mau đi đi!"
Vũ Tiêu Kỳ hất ống tay áo quay người sang một bên không nhìn bọn họ nữa.
Hai người lục tục