Mùi máu tanh nồng cùng mùi đất ẩm ướt hòa quyện lại với nhau, tạo nên một chất mùi riêng biệt đáng sợ, Hàn Băng nhíu mày lại cố gắng ghìm dây cương.
Nam Thiên Sang theo sau một đoạn rất xa, nhắm chặt mắt lại nằm rạp xuống lưng lừa nhỏ, để mặc nó chở hắn qua đoạn đường kinh khủng này.
Phía trước bỗng nhiên có một linh thú chống người ngồi dậy, hai mắt đầy tơ máu cùng giận dữ gầm lên một tiếng, sau đó liền phát động tấn công, ma trảo trực tiếp hướng về phía nàng.
"Gàooooo!"
Tuấn mã giống như không biết sợ hãi, chỉ biết gục đầu chạy về phía trước, không vì bất cứ lí do gì mà dừng lại.
Tгuyện hay? Tìm ngay tгang chính ﹎ T????uMT????UYe ????.V???? ﹎
Hàn Băng quay đầu về phía sau nhìn Nam Thiên Sang lại nhìn linh thú trước mắt, nhanh chóng từ trữ nạp giới lấy ra một thanh kiếm, truyền nội lực vào kiếm rồi một đường vung ra.
Kiếm khí xé gió mà lao đến, một chiêu liền cắt ngay đầu của linh thú đó xuống.
Linh thú mất đi ý thức, chậm chạm đổ rạp xuống, máu lại bắt đầu chảy ra.
Hàn Băng tra kiếm vào vỏ, cả người nghiêng về phía trước giữ thăng bằng, lại quay về phía sau nhìn cậu nhóc kia, sau đó lại nhìn về phía vật nhỏ im lặng nằm trên đầu ngựa.
Một phát túm lấy cục bông trắng đó, Hàn Băng nhíu mày gằn giọng.
"Mau cho ngựa dừng lại, nếu không ta sẽ không đem theo ngươi nữa."
Dường như vật nhỏ kia biết nàng nói thật, tuấn mã bên dưới tốc độ cũng chậm lại nhưng không có ý định sẽ dừng hẳn.
Nam Thiên Sang phía sau rất nhanh liền đuổi kịp nàng, ánh mắt không dám nhìn lung tung, đăm đăm dính chặt người nàng.
"Theo sát ta!"
"Vâng!"
Sau khi nghe được câu trả lời chắc chắn, nàng cuối cùng đã lấy lại được quyền điều khiển ngựa từ vật nhỏ kia.
Bây giờ quay lại thì cũng không được, đành phải tiếp tục đi về phía trước.
Sau lần này, trở về nàng sẽ cạo sạch lông của nó!
Vật nhỏ kia thấy nàng đi theo nó nói liền vô cùng vui vẻ, nhảy lên vai nàng làm đồ trang sức.
Băng qua một đoạn đường xương máu xác thịt lẫn lộn, hai người cuối cùng đã đến dưới chân núi.
"Chít chít chít!"
Hàn Băng từ dưới nhìn lên cái dốc núi dường như dựng đứng trước mặt đánh giá.
Nhìn từ xa có vẻ không cao lắm, nhưng khi đứng dưới nó mới biết, nó không thấp một chút nào!
"Ngươi muốn đỉnh núi hay Động Quỷ kia?!" Hàn Băng nhảy xuống ngựa, lại cẩn thận buộc hai vật cưỡi lại một chỗ.
"Chít chít chít!" Bản tôn muốn vào hang động kia.
"Hang động à?"
Vật nhỏ nhảy lên nhảy xuống như gật đầu, sau đó nằm im bất động.
Hàn Băng thở dài một hơi, có chút bất lực với vật nhỏ này, kéo theo Nam Thiên Sang nhún chân nhẹ nhàng phi lên.
Qua hai lần mượn lực đạp của những gò đá, Hàn Băng cuối cùng cũng lên đến cửa động.
Cửa động lúc này không một bóng người, cánh cửa vẫn mở rộng như chào đón người ta khám phá.
Hàn Băng phủi bụi trên quần áo, móc ra vài viên thuốc chia ra cho hai người uống vào.
Bởi vì Động Quỷ rất nguy hiểm, nàng cần phải chuẩn bị cẩn thận, không thể để bất cứ chuyện tắc trách nào xảy ra.
Thuốc nàng vừa uống là Bách Độc Hoàn, Tụ Lực Đan và Hoàn Lực Đan, Nam Thiên Sang không có nội lực nên uống Bách Độc Hoàn cùng Thiên Lộ Đan.
Nam Thiên Sang sau khi uống vào Thiên Lộ Đan liền cảm thấy cả cơ thể nhẹ nhàng thoải mái, một luồng khí nóng từ bên trong phân tán ra khắp cơ thể, rất kỳ diệu!
"Bây giờ chúng ta sẽ tiến vào trong đệ nhớ phải đi sát ta, đi theo bước chân của ta, biết chưa?"
"Vâng, đệ biết rồi!" Nam Thiên Sang gật đầu chắc chắn, sau đó tiến lại gần nàng, nắm lấy tà áo phía sau nàng, cẩn thận quan sát xung quanh.
Hàn Băng dựa vào ánh sáng bầu trời hắt vào nhìn quanh hang động một lượt, sau đó nhặt dưới chân lên vài hòn đá, cầm chắc trong tay.
Đứng ngay chỗ cánh cửa, Hàn Băng ném một viên đá vào một ô gạch phía xa trên tường.
Khi viên đá vừa chạm vào viên gạch, vô số mũi tên